Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy bước ra xe, vừa ngồi vào chỗ cậu liền gấp gáp chòm đến dùng tay muốn cởi áo hắn ra, rất nhanh liền bị hắn ngăn lại.
"Em làm gì vậy?"
"Kiểm tra vết thương của anh."
Nói xong, cậu liền mặc kệ sự ngăn cản của hắn cởi từng nút áo sơ mi của hắn ra rồi bảo hắn đưa lưng về phía mình.
Hôm nay Thẩm Thịnh Quân mặc áo đen, đó là lí do khi nãy có nhiều người xuất hiện như vậy nhưng lại không có một ai nhận ra hắn đang bị thương.
Thế nhưng Thiệu Huy lại khác, cậu bị hắn ôm chặt vào lòng như vậy tất nhiên có thể dễ dàng ngửi thấy mùi máu tươi rất rõ ràng đang dần xuất hiện trong không khí.
Nhìn đến tấm lưng trần của hắn, cậu lại cảm thấy chua xót.
Lưng hắn vốn dĩ phải nên lành lặn mới đúng, vậy mà chỉ bởi vì chọn nghiệp quân nhân mà xuất hiện rất nhiều vết thương, mới có cũ có, gần đây nhất chính là những vết cắt nhỏ do mãnh vỡ từ bóng đèn gây ra, đến bây giờ vẫn còn ghim sâu lên trên lưng hắn chưa chịu rớt xuống.
Đau lòng dùng tay gỡ đi những mảnh vỡ đó xuống, cậu hạ giọng hỏi hắn: "Có đau không?"
"Những năm này bị thương cũng không ít nên quen rồi."
Sắc mặt cậu trầm xuống, nhìn lên vết thương của hắn một lúc sau đó hỏi: "Trên xe anh có hộp cứu thương không?"
"Có, tôi để nó ở sau cốp xe."
Nghe vậy cậu liền xoay người tính mở cửa xe ra lấy, bất ngờ lại bị hắn ôm lại từ phía sau, cả người dán sát vào lòng ngực hắn.
Cậu khó chịu hỏi: "Anh làm gì vậy?" Đã bị thương rồi mà con không chịu ngồi yên một chỗ để cậu lấy đồ sơ cứu, hắn rốt cuộc có biết cậu đang lo lắng như thế nào không?
"Để tôi đi lấy cho."
Thiệu Huy liền ngăn cản không cho anh xuống xe.
"Anh cởi trần như vậy mà xuống xe cái gì? Bộ muốn người ta chú ý đến rồi xem mình làm biến thái sao?"
Thật tình mà nói việc đàn ông cởi trần ra đường không phải là hiếm, chỉ là cậu không muốn hắn bị người ta chú ý quá nhiều mà thôi.
Hắn trêu chọc cậu: "Em ghen à?"
"Không hề! Đừng suy đoán lung tung." Tai cậu hơi đỏ lên, hoàn toàn đi ngược lại với lời cậu vừa nói.
Thẩm Thịnh Quân đối với câu phủ định này của cậu càng thêm chắc chắn hơn về phán đoán của mình, cậu chắc chắn đang ghen.
Cuối cùng Tham gia vẫn phải ngồi yên trên xe đợi cậu ra phía sau lấy hộp cứu thương vào băng bó cho mình, động tác của cậu vừa cẩn thận lại còn nhẹ nhàng, sợ nếu mình làm quá mạnh tay sẽ khiến hắn đau.
Cậu lại quên không nhớ đến việc hắn tham gia vào quân đội rèn luyện, bản thân cũng đã sớm quen với nhưng con đau vụn vặt này.
Băng bó xong, cậu tính đi dẹp hộp cứu thương thì hắn không cho, vô tình ném nó sang một góc cứ thế mà ngồi đó ôm cậu.
"Lúc nãy tôi đã rất sợ." Sợ rằng cái đèn đó sẽ rơi trúng cậu, hắn chỉ đứng một góc nhưng vẫn bị thương thành ra như vậy thì thử hỏi lúc đó cậu đang ngồi ở vị trí rất gần nó thì sẽ có kết quả gì?
Nghĩ hắn còn không dám nghĩ đến.
Sau ngày hôm nay, hắn nhất định phải hối thúc Lạc Ngâm Tam nhanh chóng phát triển cho xong mã code đó, hắn muốn tiêu diệt hệ thống chết tiệt đó càng sớm càng tốt.
Thiệu Huy mỉm cười thuận thế mà ôm lấy hắn dỗ dành: "Mọi chuyện cũng đã qua rồi, chẳng phải tôi vẫn lành lặn hay sao?"
Khóe môi