Mấy ngày trước đó, Thẩm Thịnh Quân vô tình đi ngang qua chỗ Đại cùng đám đàn em của gã đang ngồi nói chuyện cùng nhau, phát hiện ra tấm ảnh gã cầm trên tay chính là hình ảnh Thiệu Huy đang bước vào phòng trọ.
Nhìn từ góc độ này có lẽ có người chụp lén cậu, ban đầu hắn không tỏ vẻ gì mà bình tĩnh hỏi gã, tấm ảnh này gã lấy từ đâu.
Gã cười cợt nói: "Này á? Tôi được người ta gửi cho, người nọ còn rất tốt bụng cho tôi cả thông tin nơi ẻm sống.
Ầy nhìn cái dáng vóc này, đúng thật là hợp gu tôi, còn đang định bụng vài bữa nữa sẽ cùng mấy anh em đến xơi ẻm thử mùi vị xem sao thì ngài thượng tướng hỏi đấy.
Sao nào, ngài có muốn cùng anh em chúng tôi nếm thử mùi vị của ẻm không?"
Không cần nghĩ nhiều cũng biết gã đang cố tình chọc tức hắn, sự việc hắn dẫn theo cậu đi tham quan quân khu có người nào lại không biết, thậm chí họ còn truyền tay nhau những bức ảnh chụp lén đầy thân mật của hai người như vậy mà giờ đây gã lại có ý định không đứng đắn với người của hắn, lại còn trắng trợn nói ra những điều dơ bẩn này trước mặt hắn, thành công khiến hắn điên máu lên.
Không để cho Đại kịp phản ứng, Thẩm Thịnh Quân lao vào mà đánh tới tấp.
Vẻ mặt hắn lúc đấy hung tợn đến mức đàn em gã chỉ dám đứng ở một bên nhìn chứ không dám vô can, hai mắt hắn chứa đầu tia máu, vết sẹo dài càng làm cho gương mặt hắn trở nên đáng sợ hơn khiến họ lo sợ bản thân sẽ bị vạ lây mà lùi xa ra mấy bước.
Đến khi hắn ngừng tay, đầu gã lúc này cũng đã bị đánh thành đầu heo, xanh xanh tím tím, mặt mũi sưng vù, máu đỏ chảy ra từ mũi cùng miệng trông thảm hại vô cùng.
"Nói, ai là người gửi cho mày tấm ảnh đó?" Hắn kéo cổ áo Đại tra hỏi.
Giọng Đại run run nói: "Tôi không biết, người đó gửi cho tôi bằng tài khoản ẩn danh nên tôi không biết gã là ai cả."
Nghe đến bốn chữ "tài khoản ẩn danh" hắn lại cảm thấy nó rất giống với trường hợp của hắn vào mấy ngày trước, khi tấm ảnh của Thiệu Huy cùng một người phụ nữ được gửi đến máy hắn.
Thẩm Thịnh Quân nghĩ, có lẽ kẻ đã gửi ảnh cho hắn và Đại là cùng một người.Tạm thời buông tha cho gã, hắn nhanh chóng đứng dậy phủi tay rời đi.
Quân khu có kĩ luật riêng dành cho các hành vi quấy rối trật tự, gây thương tích cho đồng đội, hắn đánh gã thành ra như vậy, ít nhiều cũng nên chịu phạt để làm gương cho những người khác.
Tối đến sau khi trở về, Thẩm Thịnh Quân liền tìm đến Chu Tô để nhờ nó tra thông tin.
Nhắc đến họ Chu của nó hắn lại nhớ đến Chu Chí Thiên bạn bè mà em trai hắn từng giới thiệu qua ngày trước, ngày ở chiến trường có thể hắn không nhận ra nhưng sau khi trở về hắn đã thử liên lạc với Thẩm Thịnh Anh hỏi xem cậu bạn họ Chu của nó có anh em gì hay không.
Cái hắn nhận lại từ Thẩm Thịnh Anh không phải một câu trả lời mà lại là câu hỏi: "Cậu ta có anh em hay không thì liên quan gì đến em?" Nghe thiếu đánh vô cùng, bạn bè của nó mà nó lại bảo không liên quan thì cái gì mới gọi là liên quan đây?
Tâm trạng hắn lúc đó đang rất bực bội, vẻ mặt thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn đối với sự trẻ con của nó.
"Thẩm Thịnh Anh, anh đang nghiêm túc."
Ở tình huống đó, Thẩm Thịnh Anh dù có không muốn nhưng vẫn phải đề cập đến gia đình Chu Chí Thiên.
"Chu Chí Thiên có một người em trai cùng mẹ khác