Thẩm Thịnh Quân bước thẳng vào bên trong, nhìn ông lão đầu đã sớm bạc trắng tay chống gậy ngồi trên ghế phòng khách chờ mình, vẻ mặt bất giác dịu đi.
Hắn hạ thấp giọng, đưa tay lên chào hỏi ông bằng cách chào cấp trên trong quân đội.
"Ông nội."
Thẩm Hoài Khang hài lòng gật đầu, cũng từng là quân nhân nên ông không hề có bất kỳ ý kiến gì đối với việc hắn chào hỏi mình như vậy.
"Nào ngồi xuống, đi đường xa chắc hẳn cũng mệt lắm rồi phải không?" Ông cười hiền hậu bảo hắn đến ngồi cạnh mình, tiện tay rót cho hắn một tách trà đẩy đến.
"Công việc ở quân khu vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt thưa ông."
Đáp xong câu đó cả hai cũng không biết nói gì thêm, bầu không gian cứ thế chìm vào sự tĩnh lặng.
Bình thường khi hai ông cháu gặp nhau, ngoài nói về công việc ra thì không còn nói thêm gì khác.
Ai cũng đều làm quân nhân nên khá cứng nhắc trong việc giao tiếp, khó lòng mở miệng nói được lời quan tâm hỏi han nhau.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thịnh Anh - đứa cháu nhỏ nhất trong nhà lên tiếng tìm chủ đề trò chuyện: "Sao anh lại đột ngột trở về như vậy, chẳng phải đã nói đến cuối năm mới trở về hay sao?"
Lúc trước khi cha gọi đến, hắn còn sống chết không chịu về, cứ mãi tìm lí do để trốn tránh.
Hỏi đến chừng nào mới về thì hắn lại bảo cuối năm, điều đó khiến cho cha tức giận xém chút đã chạy lên đến tận quân khu túm đầu hắn lôi về, may mà còn có mẹ bình tĩnh ngăn lại.
Dù sao năm nay hắn cũng đã 32 tuổi, nhưng bản thân ngoài công việc ra lại không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, kể cả chuyện cưới sinh khiến hai ông bà lo sốt vó.
Sợ nếu tiếp tục để như vậy thì tương lai hắn sẽ ở một thân một mình sống đến già, không ai bầu bạn mất.
Đến cả Thẩm Thịnh Anh tuổi chỉ mới mười chín hai mươi nhưng đã từng quen qua rất nhiều cô bạn gái, độ đào hoa thì có thừa.
Chứ có ai như Thẩm Thịnh Quân, đã hơn 30 tuổi đầu rồi mà đến cả một mối tình dắt vai còn chưa có, kém hơn cả đứa em trai không có chí vươn lên này.
"Có chút chuyện quan trọng."
"Anh còn có chuyện gì quan trọng hơn đống công việc của mình trong quân khu nữa đấy à?" Thẩm Quân Nam - cha hắn mỉa mai hỏi.
"Kìa ông, sao ông hỏi gì kì vậy?" Vũ Ngọc Trinh trách móc: "Con mới vừa về,ông muốn nói móc nói mỉa gì thì để mai rồi lại nói."
Cha hắn chỉ hừ một tiếng rồi thôi, còn mẹ hắn thì quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy con?"
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là bạn con đang gặp khó khăn nên con muốn giúp đỡ cậu ấy một chút thôi."
Dù không biết người đó có cần hắn can thiệp vào chuyện của mình hay không nhưng hắn vẫn muốn giúp một phần, bị chê là lo chuyện bao đồng cũng được, bị xem là một kẻ phiền phức cũng không sao chỉ cần chuyện ở kiếp trước không tiếp tục tái diễn lại là được.
"Ai lại có mặt mũi lớn mức khiến cho một người bận rộn như anh tình nguyện giúp đỡ thế kia?" Thẩm Quân Nam cảm thấy tò mò về danh tính của người bạn trong câu nói của hắn, song lúc hỏi vẫn có thể nghe ra được sự châm chọc.
"Là một người bạn rất quan trọng."
Mà cũng không hẳn là bạn, có thể nói người đó là ánh trăng sáng trong lòng hắn, là mục tiêu để hắn phấn đấu tiến về phía trước.
Sự cố gắng từ trước đến nay của hắn cũng chỉ mong có thể đổi lại được một cái nhìn đến từ người đó, thế nhưng đến lúc hắn thực sự bước lên đài cao thủ đô lại xuất hiện định kiến chống quân nhân.
Không rõ nguyên nhân của định kiến này là do đâu mà họ lại căm ghét quân nhân đến cực điểm, thậm chí còn bắt giam các báo đài đưa tin tức về quân nhân.
Từ một công việc từng được xem là niềm tự hào, bấy giờ đã trở thành kẻ thù của người dân toàn thủ đô.
Gia đình họ Thẩm cũng không tránh khỏi việc bị chèn ép, may mà đến thế hệ của Thẩm Quân Nam, ông cũng chỉ nhập ngũ theo chính sách nghĩa vụ của nhà nước sau đó liền rời đi và mở công ty để tự mình kinh doanh như bao người.
Chẳng biết người đó có giống như vậy không nữa, liệu khi gặp lại, người đó có cảm thấy chán ghét khi biết hắn là quân nhân hay không?
Thẩm Thịnh Anh nghe được mùi mờ ám, cảm thấy "người bạn" trong lời nói của anh trai không đơn thuần chỉ là một người bạn bình thường.
Nó nghĩ, có lẽ nào là một người nào đó mà anh trai thầm mến chăng?
Sau đó tự mình gật gù, chắc chắn là như vậy rồi, không sai vào đâu được.
"Mày bị điên hả con?"
Nó ngơ ngác nhìn Thẩm Quân Nam: "Ơ, sao cha chửi con?"
"Bộ tôi không đúng sao? Khi không lại tự mình gật gật cái đầu làm gì đấy?"
"Không có gì đâu, cha đừng có để ý đến con." Nó nói rồi nhích vào một góc tiếp tục chìm đắm vào