Thẩm Thịnh Quân ở nhà chờ đợi Thiệu Huy từ dắt trưa cho đến tối muộn vẫn chưa thấy cậu trở về nhà, trong lòng dâng lên nổi lo lắng.
Hắn gọi điện đến cho Hoàng Trường Giang để hỏi thử xem cậu có đang ở chỗ ông không, câu trả lời hắn nhận lại được lại chính là cậu đã rời đi từ lúc sáng.
Thấy giọng điệu của hắn khi nói chuyện với mình có điểm bất thường, ông liền nắm bắt được trong điểm hỏi: "Sao vậy? A Huy vẫn chưa trở về sao?"
"Chưa thưa ông, rõ ràng lúc em ấy gọi điện đến cho cháu có nói rằng sẽ trở về ngay, vậy mà đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu."
"Để ông gọi điện đến cho mẹ thằng bé thử xem, biết đâu thằng bé lại quay lại phòng bệnh ở với mẹ nó."
"Vâng, cháu cảm ơn ông."
Sau khi nói chuyện với ông xong, Thẩm Thịnh Quân liền gọi đến cho cậu thêm một lần nữa, khác hẳn với những lần thuê bao trước đó, lần này có người bắt máy, chỉ là âm thanh hắn nghe được lại là một giọng nói máy móc chứ không phải của cậu.
Nó như nghiến răng nói ra từng chữ gọi tên hắn: "Thẩm Thịnh Quân!"
Giọng nói này có đánh chết hắn cũng sẽ không bao giờ quên được, là 004, hệ thống chết tiệt kia của Hoàng Thành Long.
Nhưng tại sao điện thoại của Thiệu Huy lại ở trong tay nó, chẳng lẽ...
"Em ấy đang ở đâu?"
004 không trả lời, thay vào đó nó lại đổ thêm dầu vào lửa như đang muốn chọc tức hắn.
"Mày bất ngờ lắm khi người nghe máy là tao đúng không? Vui mừng lên đi, bởi vì không lâu nữa đâu, nó sẽ biến mất khỏi cuộc đời này mãi mãi."
"004! Mày dám!"
Sao nó lại dám, hắn không cho phép nó làm tổn thương đến cậu, hắn không cho phép nó khiến cậu rời xa mình.
Hắn mặc kệ những lời nói tiếp theo của nó, mở định vị lên xem vị trí hiện tại của Hoàng Thành Long, nhưng vào lúc này hắn lại không thể nắm bắt được vị trí cụ thể, cậu ta cứ như phân thân ra mà xuất hiện ở khắp mọi nơi trên bản đồ.
004 lại như biết hết mọi hành động của hắn, nó cười lớn chế nhạo.
"Mày nghĩ chỉ với một thiết bị đã có thể giám sát được tao sao? Mày cũng chỉ là một con người tầm thường thôi Thẩm Thịnh Quân à!"
Sẽ không có loại chuyện máy định vị trở nên nhiễu sống như thế này, trừ khi nó đã lấy được thứ đó ra khỏi đầu cậu ta.
Nhưng bằng cách nào?
"Chắc mày thắc mắc lắm nhỉ? Làm sao tao có thể lấy được thứ đó ra khỏi đầu cậu ta?" Ban đầu nó đặt ra câu hỏi mà hắn đang thắc mắc, sau đó lại tự mình trả lời: "Tao đã cắt phần da đó ra khỏi đầu đấy! Bất ngờ chứ?"
Mặc dù ban đầu cậu ta đã phản kháng rất dữ dội nhưng với sự khống chế của nó, cậu ta chỉ có thể cam chịu chấp nhận sự thật.
Lúc mới cắt ra, cậu ta đã kêu gào trông rất đau đớn, máu chảy ra rất nhiều nhưng nó là hệ thống cao cấp, tất nhiên có thể dễ dàng khiến cho cơn đau đấy của cậu ta dần biến mất, tuy nhiên vết thương lại chỉ có thể ngừng chảy máu, nó không có quyền năng cao đến mức khiến cho vết thương nhanh chóng lành đi.
004 cứ thế mà kể ra lần lượt từng quá trình, sự biến thái của nó khiến Thẩm Thịnh Quân cảm thấy thật kinh tởm,