Đã ba tháng nay chàng chưa hề bước chân vào căn phòng này, tôi vốn nghĩ chàng sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Thoáng nhìn thấy khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc của chàng
khi bước vào, tôi cũng hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó đã trấn tĩnh lại
ngay. Tôi vội vàng đứng lên, suýt nữa thì làm đổ bát canh trứng.
“Phòng của nàng sao lại lạnh như vậy? Cũng không buồn đốt lò sưởi nữa thì làm sao sống được đây?” – Chàng nhăn mặt quay nhìn bốn xung quanh.
Tôi đang cố kìm nén sự vui mừng xen lẫn một chút ấm ức trong lòng,
nhẹ nhàng đưa tay giúp chàng phủi hết những bông tuyết đang bám trên tóc và trên áo. Tôi không nói gì, lại lẳng lặng đi khêu bấc cho ngọn lửa
cháy to hơn, sau đó vội vàng đi chuẩn bị nước nóng cho chàng tắm rửa.
Tôi luôn tay luôn chân bận rộn một hồi, hết chạy ra lại chạy vào.
“Nương tử cũng nhiều nhã hứng nhỉ, một mình ngồi đây vừa ngắm tuyết
vừa thưởng thức canh nóng!” – Đôi môi của tướng công khẽ cong lên, trông giống như cười mà lại không cười, rồi ngồi xuống, bê bát canh lên uống.
Một tiếng nương tử thốt lên từ miệng chàng khiến tôi vô cùng vui
mừng, niềm vui ấy lấn át được cả nỗi ấm ức và đẩy nó xuống sâu tận đáy
lòng.
Chàng luôn miệng khen canh trứng nấu rất ngon.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chàng, khuôn mặt lại đỏ ửng, một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng.
“Không phải bận rộn nữa! Nhìn bộ dạng được yêu chiều mà giật mình của nàng kìa!” – Tướng công bật cười – “Ta chẳng qua đang đi dạo, ngang qua đây, chợt nhớ ra đã lâu không tới chỗ nàng nên bước vào xem thế nào”.
Tôi dừng tay, đưa mắt nhìn tướng công một cách đầy thắc mắc.
“Ta không qua đêm ở đây, chỉ ngồi lại một lát thôi rồi đi ngay.” – Chàng chậm rãi nói rồi lại thản nhiên uống canh.
Tôi ậm ừ một tiếng nhưng cũng không giấu nổi sự thất vọng đang dâng tràn.
Tôi lặng lẽ lại gần bên chàng, đứng nhìn chàng ăn canh trứng.
“Ngon thật! Là do ai trong đám người dưới nấu vậy? Sao trước giờ ta
chưa bao giờ được ăn một món ngon như thế này bao giờ.” – Dường như
chàng cũng cảm thấy không khí có phần nặng nề, bèn tiện thể tìm một chủ
đề để nói.
“Là do tự tay thiếp nấu.” – Tôi khe khẽ trả lời.
“Nàng?” – Chàng lại đưa mắt nhìn tôi, mỉm cười vẻ không tin – “Không
ngờ một tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng mà cũng biết nấu nướng khéo
léo như vậy. Ngày mai gọi đám người dưới đốt một lò sưởi ở đây đi, lạnh
như thế này, làm sao mà sống được?”.
Những lúc vui vẻ, tướng công tỏ ra là một người rất hiền hòa. Tôi
nghĩ thầm, chắc sắp được làm cha nên tâm trạng tự nhiên cũng có phần
thoải mái hơn.
Nhưng trước sự quan tâm một cách vô tình của tướng công, tôi vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Tướng công, trong phòng này rất lạnh, chàng về nghỉ sớm đi kẻo bị
nhiễm lạnh.” – Tôi cúi đầu thật thấp, lấy hết dũng khí mới lí nhí thốt
ra được câu nói đó.
“Ờ, đuổi ta đi hả? Ghét ta đã làm phiền tới nhã hứng thưởng thức bữa
ăn đêm của nàng ư?” – Chàng nhìn tôi, cất cao giọng hỏi lại.
“Không, không! Tuyệt nhiên không phải như vậy!” – Tôi cuống quýt vừa
lắc đầu vừa xua xua cả hai tay, chẳng biết phải giải thích như thế nào. – “Chỉ là…”
Tôi vốn là một người kín tiếng, không thích phô trương, cũng không
thích đem chuyện của mình ra nói với người khác. Sinh nhật ngày hôm nay
của tôi, ngay đến cả Mai Mai cũng không được biết. Nhưng, lúc này đây,
khi tôi đang lau nước mắt để tự chúc mừng sinh nhật, có người đẩy cửa
bước vào, đó lại là người tôi ngày đêm mong đợi, là chỗ dựa suốt cuộc
đời của tôi, là người mà tôi được sở hữu, cũng là người thân thiết nhất
của tôi. Tôi bỗng nhiên lại rất muốn được nói bí mật đó với chàng, muốn
được cùng chàng chia sẻ niềm vui. Nhưng tôi lại sợ nếu nói ta sẽ bị cho
là làm bộ làm tịch, sợ tướng công sẽ không vui.
Thế là, tôi lại cố gắng nuốt bí mật đó và trong lòng.
“Nói đi, chỉ là cái gì?” – Tướng công lại không có ý buông tha, cứ thúc giục tôi nói ra.
Tôi vốn là người không biết nói dối, đành cúi đầu nói rõ sự tình –
“Tiện thiếp khẩu vị vốn không được tốt, mỗi bữa thường ngày chỉ ăn được
rất ít, làm gì có hứng mà thưởng thức món ăn đêm. Chỉ có điều, hôm nay
là sinh nhật lần thứ mười sáu của thiếp. Trước đây, khi còn ở nhà, mẹ
thường tự tay nấu cho thiếp một bát canh trứng…” – Nói đến đây, nhớ lại
thời thiếu nữ vô lo vô nghĩ, nhớ đến vẻ hiền từ của mẹ, nhớ lại sự cô
đơn khi được gả vào nhà họ Ngô, nhớ lại mùa đông bơ vơ trong căn phòng
trống… nước mắt tôi lại trào ra tự bao giờ.
Tôi vội vàng quay người đi, đưa tay lên lau nước mắt.
Tướng công không nói gì nữa, căn phòng bỗng trở nên vô cùng yên ắng.
Nhưng dường như hơi thở của chàng có vẻ nặng nề hơn. Tôi vội vàng quay
đầu lại, gắng gượng nở một nụ cười duyên dáng cùng với một chút áy náy
rồi lại vội vã cúi đầu. Tôi biết, tướng công không thích nhìn phụ nữ
khóc.
“Nàng lại đây.” – Một lúc lâu sau, tướng công mới chỉ chiếc ghế bên cạnh, cất giọng ra lệnh.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong lòng hết sức lo lắng. Tôi cúi đầu thật thấp, không biết chàng đang muốn làm gì.
Tướng công bê bát canh lên, dùng thìa múc một chút lòng đỏ trứng và
một chút nước canh, đưa lại gần miệng thổi khẽ, rồi sau đó tự tay đưa
lại gần miệng tôi.
Tôi sửng sốt ngạc nhiên, hai mắt mở to chăm chú nhìn chàng.
“Ăn đi.” – Tướng công nói, giọng ra lệnh, dứt khoát.
Nhưng tôi có thể thề rằng, động tác của chàng lại vô cùng mềm mại!
Tôi không dám do dự nhiều, ngượng ngịu ăn từng thìa canh do tướng công bón.
Ngọt quá! Ngọt hơn bất kỳ bát canh trứng nào trước đây!
“Tướng công, thiếp…” – Tôi vô cùng cảm động, tôi lại muốn khóc.
Tướng công không thích nhìn tôi khóc, nhưng lạ thay, mỗi lần đứng trước mặt chàng, tôi lại không thể kìm được.
Tướng công nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của tôi, đôi mày chàng khẽ
nhíu lại – “Sinh nhật nàng sao không nói với mẹ một tiếng, để mẹ còn
chuẩn bị cho nàng, dù sao cũng phải chúc mừng một chút chứ”.
Tôi nhăn nhó mỉm cười, khe khẽ lắc đầu – “Thiếp biết thân phận mình
nhỏ mọn, sinh nhật cũng chỉ là chuyện thường tình, đâu dám làm phiền mọi người.”
Tướng công còn định nói gì đó, nhưng dường như lại đang nhớ ra điều gì, cuối cùng không nói thêm câu nào nữa.
Chỉ đều đặn múc từng thìa, từng thìa đưa lại gần miệng tôi, cho tới khi không còn một chút canh nào trong bát nữa mới thôi.
Những cử chỉ nhẹ nhàng, ấm áp của tướng công khiến tôi có cảm giác
như đây là lần đầu tiên được gặp chàng, lại có cảm giác như đang sống
trong mơ vậy.
Tôi khẽ liếc trộm chàng, bắt gặp chàng cũng đang nhìn mình, vẻ xấu hổ của tôi khiến chàng phải bật cười.
Tướng công bỗng nhiên dùng hai bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay tôi.
Hai bàn tay nhỏ bé của tôi nằm gọn trong tay chàng. Tôi vừa ngạc nhiên
vừa xấu hổ, khẽ cựa quậy tìm cách thoát ra ngoài, bàn tay của chàng lại
càng siết chặt hơn.
Đôi tay chàng vừa to lại vừa khỏe, nhưng cũng thật ấm áp.
“Căn phòng này không đốt lò sưởi quả là lạnh quá! Tay nàng đang lạnh cóng rồi đây này!” – Tướng công nhíu mày lại nói.
Bấy giờ tôi
mới nhớ ra, tướng công đang mặc một bộ quần áo mỏng, vậy
là tôi vội nhìn chàng rồi nói – “Tướng công đã có lòng tới thăm tiện
thiếp, thiếp vô cùng cảm động. Hiềm một nỗi đêm khuya lạnh giá, tướng
công thân thể cao quý, mau về phòng em Đinh Hương nghỉ ngơi kẻo bị nhiễm lạnh!”.
Tôi nói mà không kịp suy nghĩ, chỉ vì sợ tướng công ở lâu sẽ bị lạnh.
Không ngờ, người nghe câu nói đó lại có cách hiểu khác.
Chàng khẽ nhướn đôi lông mày, cười cười – “Ta nghe ý tứ của nương tử, sao trong lời nói lại còn có ý khác?” – Chàng bỗng ghé sát vào bên tai
tôi thì thầm – “Sao ta nghe trong khẩu khí của nàng toàn thấy sự chua
xót?”.
“À! Không, không… không phải vậy… tiện thiếp chỉ nghĩ rằng… không
phải như tướng công nghĩ đâu…” – Tôi thấy tướng công đã hiểu nhầm mình
nên cứ lắp ba lắp bắp, miệng lưỡi cứng đơ lại, lo lắng tới nỗi mặt mũi
đỏ bừng.
Bộ dạng cuống quýt của tôi lại khiến tướng công bật cười, chàng chăm chú vào tôi bằng một vẻ đắc ý đầy hưng phấn.
Trống ngực tôi lại đập loạn xạ, cúi thấp đầu xuống, vân vê chiếc khăn mùi soa đang cầm trong tay.
Dần dần, tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của tướng công ở bên cạnh
mình, chàng bỗng nhiên đứng bật dậy, ôm chầm lấy tôi – “Bản thiếu gia
hôm nay sẽ để nàng được toại nguyện, hôm nay ta sẽ ngủ lại tại đây!”.
“Thiếp không nghĩ như vậy mà!” – Tôi vẫn muốn giải thích, lí nhí mãi mới thốt ra được một câu.
“Thật vậy sao?” – Tướng công vẫn ôm lấy tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi,
dường như đã nhìn thấu tận gan ruột tôi vậy. – “Thật sự không muốn ta ở
lại đây sao?” – Nói xong, tướng công cố ý làm bộ buông tay ra.
“A…” – Tôi bị giật mình, đưa hai tay ôm choàng lấy cổ chàng theo phản xạ tự nhiên.
“Ha ha ha! Còn nói là không nghĩ như vậy ư? Tiểu thọ tinh của ta,
nàng thử ngắm lại ánh mắt buồn bã của mình xem! Lại còn đôi tay đang ôm
lấy cổ ta rất chặt này chứ! Ha ha, ta mà không cho nàng chút ơn mưa móc, không biết trong bụng nàng sẽ ngầm nguyền rủa ta tới mức nào nữa đây!” – Nói đoạn, tướng công bế thốc tôi lên, tiến về phía giường ngủ.
“Tiện thiếp không dám.” – Tôi vừa xầu hổ vừa lo lắng, nhưng sâu thẳm
đáy lòng tôi lại trào dâng một nỗi khát khao mong đợi cháy bỏng.
“Mặc kệ nàng có dám hay không dám, dù sao hôm nay ta cũng phải có được nàng.”
Lời nói thẳng thắn của tướng công khiến tôi xấu hổ tới nỗi toàn thân
nóng bừng, tôi không dám ngẩng đầu, không dám nhìn chàng, bèn vùi mặt
mình vào trong vòng tay của chàng…
Đêm hôm đó, trong căn phòng giá lạnh, chúng tôi tận hưởng cảm giác ngọt ngào vô bờ.
Thật bình yên khi được ngủ trong vòng tay của tướng công.
Sáng sớm hôm sau, tôi còn chưa kịp tận hưởng nốt chút ấm áp hiếm có
mà tướng công ban tặng thì đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
“Không xong rồi… Người đâu!”
“Á! Máu! Nhiều máu quá, làm thế nào bây giờ?”
“Nhanh lên! Nhanh lên! Mau đi gọi đại phu tới đây! Mời tất cả đại phu trong thành tới đây mau! Quản gia…”
“…”
Đinh Hương đã bị ngã, cô ấy bị ngã khi đang trên đường tới phòng tôi.
Cô ấy đi tìm tướng công, không may đã bị trượt chân trên nền tuyết trơn, bụng cô ấy bị đập mạnh vào bậc thềm.
Dường như tất cả mọi người trong phủ họ Ngô đều đổ dồn về phía ấy,
mọi người vây quanh Đinh Hương, mỗi người một tay, cẩn thận dìu cô ấy
lên.
Đinh Hương đang khóc lóc thảm thiết, phía dưới chân cô ấy, một vũng
máu to đang lan rộng, những giọt máu đỏ tươi thấm dần vào lớp tuyết
trắng xóa, cảnh tượng ấy khiến ai chứng kiến cũng phải run rẩy lo lắng.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng biết rằng, màu đỏ khi pha với tuyết trắng, lại đỏ rực một cách đáng sợ như vậy.
Tướng công cũng vội vàng lao tới nơi Đinh Hương bị ngã, người đàn ông mới tối qua còn vui trò cá nước với tôi giờ đang đau khổ ôm lấy đầu
Đinh Hương, cặp mày thanh tú của chàng đang đan chặt lấy nhau như một
đường kẻ trông thật đáng sợ. Đôi môi chàng cũng đang run lên vì lo lắng.
Lúc bấy giờ Đinh Hương đã phát hiện ra sự có mặt của tôi, cô ấy nhìn
tôi đầy thù hận. Ánh mắt ấy như đang siết chặt quanh cổ tôi, bất giác
tôi khẽ rụt cổ lại, sợ rằng ánh mắt ấy sẽ giết chết tôi mất.
Ánh mắt đó cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi, cho dù Đinh Hương đã được đưa đi, trên mặt tuyết chỉ còn lại một vũng máu đỏ; cho dù đám tuyết nhuốm
máu đó đã được dọn sạch đi rồi, mặt đất lại trở nên sạch sẽ như chưa hề
có chuyện gì xảy ra; cho dù sau này, khi tôi đã rời xa khỏi nhà họ Ngô…
thì ánh mắt của Đinh Hương trong buổi sáng cô ấy mất đi đứa bé vẫn còn
hiện lên rất rõ ràng mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Đó là một âm hồn sẽ mãi
mãi ám ảnh trong tâm trí tôi.
Đứa con trong bụng Đinh Hương đã mất rồi, chỉ có thể đổ lỗi cho tôi
đã khiến con tằm mới được phôi thai trong nhà họ Ngô, chưa kịp biến
thành bướm đã tan biến mất.
Dù là vô ý hay cố ý, gián tiếp hay trực tiếp, tôi chính là hung thủ giết người.
Không biết vị đạo sĩ xem số tướng đó đã đi đâu rồi, nhưng lời nói của ông ta quả nhiên đã ứng nghiệm – tôi là khắc tinh của đứa con trong
bụng Đinh Hương.