Dạ Mạn đi lấy bát, cầm thêm đôi đũa, chia mì trong tô mình ra, trong lòng thấy rất khó chịu, nguyên liệu đã không đủ rồi, làm ra cũng không được bao nhiêu, đáng thương vậy rồi còn phải chia cho thằng cha bị điên kia nữa.
Dạ Mạn nhìn tô mì đang vơi dần, ngừng tay lại, mới bệnh nặng xong chắc cũng không ăn được nhiều quá, nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?
Dạ Mạn nhìn chút mì bằng nắm tay, cầm bát lên đi vào phòng ngủ.
Lục Phi ngửi thấy mùi thơm, cố gắng hết sức vịn giường ngồi dậy.
Nếu không phải tại hôm nay chưa ăn uống gì thì hắn cũng không tới mức thế này, tuy bây giờ hắn đang mang hình người, nhưng dù sao thì cũng không phải người bình thường, sức khỏe hồi phục rất nhanh, mới uống chút nước đã đỡ được nhiều, tuy không thể bước xuống giường vận động, nhưng cũng có thể di chuyển cơ thể.
Dạ Mạn đặt bát bên bàn bảo: “Tôi nấu mì đấy, anh ăn đi.”
Dạ Mạn không muốn ở chung một căn phòng với ai kia một phút một giây nào nữa, nó đặt mì xuống, vội vã quay người, có điều còn chưa kịp bước đi thì mặt đã tối sầm.
Mẹ nó, lại chơi cái chiêu này!
Cái tên thối tha nào đó lại túm lấy cổ tay nó nữa rồi.
Hơi bị đau đó!
Má nó chứ thằng cha này chỉ có vô liêm sỉ hơn, không có vô liêm sỉ nhất!
Dạ Mạn tự ngẫm lại mình, tự ngẫm sâu sắc.
Sau hôm nay, cuối cùng nó cũng hiểu bản thân mình rồi, nó chính là con mất não!
Đúng rồi, nó mất não quá còn gì.
Biết rõ ai kia là cọp già mà còn tự dâng mình đến miệng cọp, không mất não chứ là gì?
Thế cho nên đâu có làm người tốt được.
“Anh lại muốn cái gì nữa!” Dạ Mạn sầm mặt quát.
Lục Phi nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô nhóc, suýt nữa cười phì, sợ hắn ăn thịt nó hay gì? Lục Phi thôi nghĩ ngợi, liếc nhìn bát mì trên bàn, giọng đầy mùi ra lệnh: “Đút tôi.”
Dạ Mạn nghe thấy thì suýt nhảy đong đỏng, đút hắn ư? Hắn nghĩ hắn là ai?
Nằm! Mơ! Đi!
“Không!” Dạ Mạn kiên quyết từ chối, giết được chứ không được làm nhục, nó không có cúi đầu trước tên ánh kim vô liêm sỉ đâu.
Lục Phi nhìn cô nhóc đang đỏ mặt, buông tay ra.
Dạ Mạn thấy bất ngờ.
Hắn lại chơi chiêu gì đây? Dạ Mạn quay người nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ai kia.
Thằng cha này có ý gì?
Lục Phi lấy sổ sinh tử ra đưa cho nó: “Có còn nhớ cô đã viết gì không?”
Dạ Mạn cầm lấy sổ sinh tử, mặt đầy khó hiểu, chuyện này có liên quan gì tới ăn mì?
Lục Phi chìa cái cổ tay đang quấn băng ra: “Vết thương sâu quá, không cử động được.”
Dạ Mạn cuối cùng cũng hiểu ý của ai kia, hắn đang thức tỉnh nó một cách trực tiếp đây mà, vết thương của hắn là do nó ban cho, vì thế nó đút hắn ăn là chuyện đương nhiên.
Quả thật là vô liêm sỉ!
Dạ Mạn thật sự hối hận vì hôm đó đã nghe lời ai kia mà viết mấy câu quái gở như vậy, rõ ràng là tự hắn đòi viết mà, còn trách nó nữa chứ.
Thôi bỏ đi, dù sao thì người ta cũng suýt nữa là đi đời rồi, nó chẳng cãi cọ nữa làm gì, Dạ Mạn cầm lấy bát mì, đi tới bên giường, đút ai kia ăn một cách hết sức không tình nguyện.
Lục Phi ăn một miếng, toàn thân đều như sống lại, mì gì vậy, ngon thế! Không ngờ con nhóc này còn có ngón nghề này, nể tình nó biết nấu ăn, càng phải giữ nó lại.
“Còn nữa không?” Lục Phi ăn xong miếng cuối cùng, ngước mắt hỏi.
Dạ Mạn cầm bát đứng dậy, vội vã cách xa hai mét.
“Có cũng không cho anh!” Dạ Mạn cục súc đáp rồi chuồn thẳng ra khỏi phòng ngủ, nó không muốn chia mì cho ai đó nữa đâu, đã không có được bao nhiêu rồi, ai kia đã ăn cả đống, giờ còn đòi của nó nữa, dẹp mộng đi.
Dạ Mạn chạy vào bếp, cầm lấy tô mì ăn ngấu nghiến, chỉ sợ ai kia chạy ra giành mì với nó.
Sợi mì cuối cùng đi vào bụng, Dạ Mạn sung sướng cả người, đúng là có thực với vực được đạo.
Dạ Mạn định rửa bát rồi về phòng nghỉ ngơi, kết quả lại vô tình để ý thấy đôi đũa sạch sẽ trên bàn…
Thôi rồi!
Hình như nó mới ăn bằng đôi đũa ai kia ăn trước đó mất rồi!!
Á a a a!
Dạ Mạn tối sầm cả mặt, suýt nữa xông ra khỏi Ngũ điện.
Nó thấy cứ mà thế này thì chắc sự trong sạch của nó cũng bị ảnh hưởng mất! Thằng cha ánh kim nào đó quá nguy hiểm, không thể tới gần.
Dạ Mạn nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, bất lực bỏ bát xuống, đi về phòng mình, nó thật sự không có gan mà xông ra rừng sâu tối tăm một mình.
Nhớ tới ánh mắt của động vật là nó lại rùng mình, hoàn toàn dẹp bỏ cái ý nghĩ xông ra.
Thôi vậy, ngoan ngoãn đợi sáng mai tiếp thôi.
“Phù!” Dạ Mạn nhìn dãy hành lang thở ra, muốn về phòng mình thì còn phải đi ngang phòng ai đó, nó thấy thấp thỏm lắm.
Sớm muộn gì cũng phải đi ra khỏi bếp thôi, đi lẹ thôi cho rồi.
Dạ Mạn nhón từng bước một, lúc gần tới phòng ai kia, tim nó như muốn trào lên tới cuống họng, bây giờ nó thật sự sợ hắn.
Dạ Mạn nhẹ nhàng bước qua cánh cửa, thấy sắp an toàn tới nơi rồi, đang định thở phải thì người đàn ông bên trong lại gọi nó.
“Tới đây!”
Trong phút chốc, Dạ Mạn càng chắc chắn hơn rằng tên này chính là khắc tinh của nó.
“Cô mang cái này đi đi.”
Dạ Mạn nghiêng người ra sau, nhìn vào bên trong, nhìn thấy quyển sổ da bò trong tay ai đó, bèn chầm chậm quay người lại.
Quyển sách da bò này trông quái gở quá, nó không thể nào mà không chú ý được.
Miệng cống, người đàn ông đội mũ bóng chày, cái chết của Lục Phi, chuyện nào cũng khiến người ta khiếp đảm không thôi.
Cái quyển sổ quái dị này rốt cuộc là thứ gì?
Dạ Mạn thở dài, lấy cuốn sách thôi mà, lấy xong rồi về phòng là được rồi chứ gì.
Nó chuẩn bị tâm lý, đi vào phòng đón lấy cuốn sách.
“Giữ cho kỹ, mất là cả nhà cô đền đó.”
Dạ Mạn nghe thấy giọng nói yếu ớt mà đầy sức đe doạ, suýt làm rơi mất cuốn sổ trong tay, hắn đang đe doạ nó đấy phỏng? Vì cuốn sổ này sao?
Xem ra quyển sổ này không phải sổ bình thường.
Mặc kệ là sổ gì, nó không có dễ bị đe dọa vậy đâu, Dạ Mạn đặt sách lại bên giường, đứng thẳng lưng: “Không dám cầm, cầm không nổi đâu, quý giá vậy anh tự ôm luôn đi.”
“Không cầm lấy là bố mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Giọng nói lạnh lùng làm đông cứng cả tim nó, suýt nữa thì Dạ Mạn đã tẩn cho ai kia rồi.
Còn dám lấy ba má ra đe doạ nó nữa chứ, quá đáng lắm luôn á.
Cả cuộc đời này, ba má là tim gan của nó, nó không cho phép bất cứ ai khác làm hại họ.
Sách thôi mà, bảo cầm thì nó cầm.
Dạ Mạn tức tối