Trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân dân Thủ đô.
Thẩm Tâm Lâm khôi phục lại ý thức, hắn ta sống lại rồi!
Hồn sống về lại thể xác đáng ra phải là điều đáng mừng mới đúng, thế nhưng Thẩm Tâm Lâm lại không vui nổi lấy một chút, hắn ta nhớ lại lời phán quan, nỗi sợ hãi dâng lên ngập tràn.
Đôi mắt trống rỗng chớp chớp, muốn hét lên thành tiếng nhưng lại không sao hét được, nút bấm khẩn cấp chỉ cách có hai mét mà cả cơ thể lại không nhúc nhích được lấy một ly.
Chân không cử động được, thậm chí đến cả ngón tay cũng không, ngoài đôi mắt ra thì không gì động đậy được!
Hắn đã trở thành người thực vật có ý thức rồi sao?
Thà chết đi còn hơn!
Thẩm Tâm Lâm tuyệt vọng tột cùng, đang chuẩn bị nhắm mắt, lại liếc thấy một người khác ở trong phòng.
Y tá? Thẩm Tâm Lâm trông thấy một người vóc dáng thấp bé, để đầu đinh, đang vắt tréo (*) chân cắn hạt dưa trên sofa, hắn ta thử lên tiếng gọi người kia như vừa tìm thấy cọng rơm cứu mạng.
(*) Mình mới phát hiện ra từ này mới là đúng chính tả mọi người ạ:)))))
Muốn mở miệng nhưng cơ thể lại không nghe theo điều khiển, cố phát ra tiếng nhưng giọng nói lại như mắc kẹt trong cổ họng.
Thẩm Tâm Lâm suýt cắn phải lưỡi mình, phế vật, đúng là phế vật, đến nói chuyện còn không được, thế này còn sống làm gì!
Cổ họng hắn ta rất khát, toàn thân sưng phù đau nhức, bụng đói muốn dán sát lưng, hắn ta đã bị thương nặng đến cỡ nào vậy!
Thẩm Tâm Lâm liếc thấy túi nước tiểu treo lủng lẳng, trong lòng thấy hết sức phức tạp, hèn gì lại đau thế, hoá ra là không ai thay túi nước tiểu cho hắn ta!
Thứ y ta thiếu chuyên nghiệp, thất đức, mất nhân tính, bỏ mặc bệnh nhân mà ngồi đó lướt điện thoại! Quân khốn nạn!
Giọng nói cáu bẳn làm hắn ta hết sức phiền lòng, cơ thể thế này khiến ngày trôi đằng đẵng, toàn thân không đâu là dễ chịu, không đâu là thoải mái, hắn cứ phải sống thế này mà chờ chết sao?
Phán quan đại nhân, tôi sai rồi, mau rút lấy hồn tôi đi!
Điều Thẩm Tâm Lâm hối hận nhất cuộc đời này chính là tìm phán quan đại nhân để kêu oan! Nếu không phải tại hắn ta nói thế với phán quan, thì ít nhất linh hồn cũng được tự do trôi dạt, không tới nỗi phải chịu cảnh thế náy.
Người điều dưỡng bỗng cất điện thoại đứng dậy, Thẩm Tâm Lâm cứ nghĩ cậu ta định thay túi nước tiểu cho mình, ai ngờ là đang đợi bác sĩ tới kiểm tra.
Vài người mặc áo blouse bước vào trong phòng, rọi đèn pin vào mắt hắn ta, Thẩm Tâm Lâm cố gắng nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nào nói được.
Các bác sĩ nói rất nhiều, họ nói hắn ta tỉnh lại là một kỳ tích, nhưng không nói gì có ích với hắn ta.
Thẩm Tâm Lâm rất muốn hỏi bác sĩ khi nào thì mình tỉnh lại, khi nào có thể đi lại, các bác sĩ không cho hắn ta một cơ hội nào để hỏi, nói chính xác thì là họ hoàn toàn không biết hắn muốn biểu đạt gì.
Người thực vật có ý thức… còn bi kịch nào hơn thế nữa không?
Các bác sĩ blouse trắng rời đi, người điều dưỡng đi tới trước mặt hắn ta, Thẩm Tâm Lâm nhìn rõ dáng vẻ của người này, lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, đây là tên điều dưỡng vừa ham ăn vừa lười mà hắn ta thuê để chăm sóc bố sáo? Sao cậu ta lại ở đây chăm coi hắn ta?
Thẩm Tâm Lâm thầm gào thét gọi phán quan đại nhân, hắn ta sai rồi, hắn ta sai thật rồi, mong phán quan đại nhân giải thoát cho hắn ta.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.
wordpress.
com…
Dạ Mạn gãi vành tai, ai đang nhắc nó hả ta? Ngứa tai ghê, chắc lúc này Thẩm Tâm Lâm đã về lại xác rồi nhỉ? Nghe nói thành người thực vật rồi, giờ lại còn có nhận thức rồi, chắc điếng người lắm.
Bởi ta nói… sống phải biết tích đức (*), đừng có làm mấy chuyện thất đức nhiều vậy!
Nếu muốn viết lại cái chết cho Thẩm Tâm Lâm thì phải có bút gọi hồn mới được, dùng bút thường sẽ làm Đoàn Đoàn thấy khó chịu, Lục Phi cũng nói tới bút gọi hồn, Đoàn Đoàn cũng nhắc tới bút gọi hồn, giờ sao đây trời?
Cứ đi mãi đi mãi rồi lại đến trước cửa công ty.
Lục Phi ngước mắt, cuối cùng cũng về, mới không để ý đó mà Dạ Mạn đã rời khỏi tầm mắt hắn, về muộn hơn là hắn phải đích thân đi tìm rồi.
Tư Đồ Đại Chính đứng dậy, Dạ Mạn thấy trong phòng có thêm người tới, bèn quan sát kỹ từ đầu đến chân, ông chú trung niên này không phải ma mà là người.
Chẳng lẽ văn phòng địa phủ của họ còn có người? Mà chính xác thì nó cũng là người mà, cái tên tự xưng Diêm vương kia cũng là người, vậy là người phải xử lý chuyện âm phủ à? Hay là người với công nhân viên chức địa phủ cùng mở công ty tư vấn trách nhiệm hữu hạn?
Dạ Mạn đang ngẩn người suy nghĩ xem công ty hoạt động với vốn cá nhân hay vốn đầu tư, ông chú đối diện đã lên tiếng chào nó trước.
“Xin chào, tôi là Tư Đồ Đại Chính, kiêm trợ lý của cô, có gì cần tôi giúp thì xin cứ lên tiếng.
”
Dạ Mạn: Tư Đồ? Họ Tư Đồ nhiều lắm hả ta? Ủa mà trông cũng giống Tư Đồ Hạo ghê á, ê khoan, sao chú này trông giống chủ doanh nghiệp gì đó hay lên tạp chí kinh tế quá vậy!
“Chú có phải là CEO của tập đoàn gì gì đó không ạ?”
“Vâng, được phán quan đại nhân biết đến là vinh dự của tôi.
”
Dạ Mạn: “…” Chủ tịch một tập đoàn đang bảo sẽ là trợ lý của nó? Nó không nghe lầm đấy chứ?
Dạ Mạn balo xuống, ho khẽ mấy tiếng, buột miệng hỏi: “Tư Đồ Hạo có phải… con trai chú không ạ?”
“Đúng thế, con tôi ngu dốt, có chỗ nào không đúng, mong cô cứ nói, tôi sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.
”
Dạ Mạn: “…” Chú này nói chuyện… nghiêm túc quá vậy!
Nó quyết định cầu nguyện cho Tư Đồ Hạo, có ông bố nghiêm túc quá đáng vậy cũng khổ cho cậu.
Bậy quá, giờ đâu phải lúc đồng cảm với Tư Đồ Hạo, ông chú chủ tịch tập đoàn lớn này đang đòi làm trợ lý cho nó mà!
Nhớ rồi, lúc đưa bản hợp đồng cho nó, Tư Đồ Hạo có bảo, Lục Phi là ân nhân của bố cậu, vì thế bây giờ nó đang hưởng ké hào quang của Lục Phi đấy!
“Phán quan đại nhân, đây là danh thiếp cá nhân của tôi, trên đó có viết cách thức liên lạc với tôi, có việc gì mong cô có thể tìm đến tôi bất cứ lúc nào, phải rồi, nghe Diêm vương đại nhân nói cô cần vẫn thạch sao?”
Dạ Mạn liếc nhìn Lục Phi, chẳng lẽ ba viên vẫn thạch khó kiếm cũng là nhờ chú Tư Đồ tìm