Ánh nắng ngày hè rọi khắp một vùng, cây cỏ xanh mát đều cúi mình, Lý Thục Tuệ nhìn ánh nắng gắt đằng xa, kéo mũ che nắng xuống, chậm rãi nhắc chuyện năm đó.
“Mười ba năm trước… lúc đó con bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
“Chín tuổi.
” Dạ Mạn trả lời.
Lý Thục Tuệ lúc lắc ngón trỏ: “Đúng, đúng rồi, chín tuổi, dì Cả, chính là bà ngoại mày ấy con ạ, bà ngoại mày khi đó là Thần bà trong thôn, khách quý ở thành phố cũng hay cất công chạy đến đây để hỏi bà ngoại mày một số chuyện, lúc đó thôn mình nhộn nhịp hơn bây giờ nhiều.
”
Lý Thục Tuệ đưa tay lau mồ hôi: “Năm con chín tuổi, bà ngoại mày bày một pháp sự long trọng, cả đời dì mày chỉ mới thấy duy nhất một pháp sự lớn như thế, bà ngoài mày bày ra vì mày ấy, nào là giết gà, nào là giết heo, tính đầu heo thôi là bảy cái rồi, bà dì mày nói đó là pháp sự mời thần về, mà không phải là thần bình thường.
”
“Bà ngoại mày làm cho mày một cái đầm đỏ, tự tay may đấy, từ vải vóc tới kim chỉ, còn có cả kiểu dáng nữa, từng chi tiết đều rất được chú trọng, bảo là quần áo để thần sử dụng, không qua loa được.
”
“Bà ngoại mày giấu được tất cả mọi người, không giấu được bà dì mày, con gái nhà họ Lý mình sẽ phải mời thần về lúc thừa kế năng lực, nếu không nhờ bà dì mày đã đi theo bà cố mà thấy được không ít pháp sự là cũng bị lừa luôn rồi, sau đó tra lại ghi chép mới biết, đó đúng là pháp sự mời thần, nhưng mà không phải là để thừa kế năng lực, mà là để cứu mạng mày.
”
Lý Thục Tuệ uống một ngụm nước, than thở vài câu về thời tiết rồi kể tiếp.
“Bà ngoại mày dùng bộ đầm đỏ đó, thành công mời được quỷ thần rất lợi hại về cho mày, bà ấy vốn định dùng năng lực của vị quỷ thần ấy để bảo vệ an nguy cho mày, ai ngờ mày suýt nữa bị ngạt nước mà chết, sau đó thì cứu được, nhưng mà mất hết toàn bộ trí nhớ, bà ngoại mày sợ chết khiếp, sợ con ác quỷ đó chiếm lấy cơ thể mày, lập tức dán bùa chú lên cái đầm đỏ đó, giấu ở trong sơn động.
”
Đầm đỏ? Nó biết mình có một cái đầm đỏ, cái đầm đỏ đó đã xuất hiện trong giấc mơ của nó nhiều lần.
“Sơn động!” Lần trước, khi lên xe tới Ngũ điện, chẳng phải nó đã mơ thấy một cái sơn động sao?
Vậy là đó không chỉ đơn giản là mơ, tuy nó đã sớm cho là thế, nhưng vẫn chỉ luôn là suy đoán, hôm nay nghe thấy thế này, nó càng chắc chắn đó không phải mơ!
Quái lạ thật, nghe má nói lúc đó nó đang hôn mê, cũng chưa từng đi tới sơn động, sao lại mơ thấy giấc mơ như thế? Có quá nhiều nghi vấn xuất hiện, Dạ Mạn quyết định nghe đã rồi tính.
Lý Thục Tuệ tưởng rằng con cháu ngốc nghếch muốn hỏi sơn động ở đâu, bèn đưa tay chỉ: “Chắc ở bên kia đấy.
” Mẹ của mụ từng đưa mụ đến đó một lần, mụ còn nhớ rõ lắm.
Nếu không tại nhà mụ không ai có khả năng ngoại cảm thì họ đã đi tìm từ lâu rồi, vào một đêm năm đó, mẹ của mụ vội vã chạy về nhà, trên giày toàn bùn đất, sáng sớm hôm sau, mụ cũng đi theo tới đó, hai người chỉ đi tới một cái cửa hang, không có can đảm tiến tới gần hơn.
Lục Phi khựng bước, trông ra ngọn núi có mùi kỳ lạ, vành tai khẽ động đậy, nếu hắn đoán không lầm, chắc bút gọi hồn đang ở trong ngọn núi đó.
Đoàn Đoàn vươn vai, chọc vào thắt lưng phán quan đại nhân: “Diêm vương bảo chị hỏi xem cái sơn động đó ở đâu? Cái đầm đỏ đó rất có thể là hoá thân của bút gọi hồn.
”
Dạ Mạn hết sức mù tịt, cái đầm đỏ đó xuất hiện trong mơ, khiến tới giờ nó vẫn không thích mặc đồ đỏ, vậy mà bút gọi hồn lại có liên quan tới cái đầm đó, đình công được không vậy?
Tất nhiên là không, chuyện liên quan tới tuổi thọ của ba mà!
Phải tích công đức, đổi mệnh, nhất định phải có bút gọi hồn, chỉ cần đeo bịt mắt là không nhìn thấy đầm đỏ, chắc vậy là được nhỉ?
Dạ Mạn nhìn Lục Phi gật đầu rồi quay sang hỏi tiếp: “Dì, dì biết cái sơn động đó ở đâu không? Con tò mò, muốn đi xem thử.
”
Lý Thục Tuệ tỏ vẻ khó xử, Dạ Mạn vội đảm bảo: “Con đứng đằng xa nhìn thôi, xem xem bộ đầm đỏ còn đó không, xem xong đi ngay.
”
Lý Thục Tuệ thấy hơi chút không nỡ, dù gì cũng là cháu mình, nhưng mà chuyện có liên quan tới hạnh phúc của con gái mụ, mụ cũng không quan tâm nhiều thế làm gì, dù gì mụ cũng chỉ chỗ thôi mà, có làm chuyện gì hại người đâu.
Nhìn cái cặp mắt tò mò của con cháu ngu ngốc đó kìa, nó còn bảo là xem xong đi ngay cơ đấy, còn lâu mụ mới tin, Lý Thục Tuệ chỉ về phía Đông ngọn núi: “Hình như là bên đó, gần mộ bà dì mày lắm, đến gần đó rồi dì chỉ cho chỗ cụ thể.
”
Dạ Mạn nhìn Lục Phi, Lục Phi ra dấu đi theo, Dạ Mạn bước chậm lại, đi cạnh Lục Phi: “Anh thấy sao?”
Lục Phi hạ thấp giọng: “Xem thử là biết.
”
Dạ Mạn: “…” Nếu mà có giải thưởng dành cho người không biết cách nói chuyện, thằng cha này hạng nhì, chả ai hạng nhất.
Hai người phụ nữ trung niên mặc đồ đạo sĩ trong đám đông nhìn nhau trao đổi gì đó rồi nở nụ cười đắc ý.
Tuy cái cơ thể ký sinh mới tìm được không phù hợp với tiêu chí của chúng, nhưng may là tìm được con mụ kia, đợi trời tối, chúng sẽ giết chết Dạ Mạn mà thần không biết quỷ không hay, mục đích của chúng cũng sẽ đạt được.
Chúng đã hấp thụ được năng lượng của ác quỷ, tuy cơ thể còn chưa thích ứng được, nhưng cũng có không ít cái lợi, ví dụ như bây giờ chúng có thể ẩn mình kín đáo trong đám đông, Lục Phi sẽ mãi mãi không ngờ chúng lại