Hắc Vô Thường nhìn chăm chăm vào khe hở, đang lúc nín thở chờ đợi điều đặc biệt thì cái hộp lại bị đóng lại.
Y nghiêng đầu tới suýt ngã: “Đại ca, anh kỳ ghê!”
Lục Phi cầm đũa lên, thản nhìn ăn, quà Dạ Mạn tặng sao mà để người khác thấy được, tối nay về tự mở ra xem.
Hắc Vô Thường mất bình tĩnh, muốn cướp lấy cái hộp, Bạch Vô Thường kéo phắt y lại, ăn đập bao nhiêu lần mà vẫn chưa chừa.
“Sếp, anh kỳ ghê á, ai cũng mở hết trơn rồi, còn thiếu mình anh thôi, để tụi em coi với.
”
Lục Phi liếc nhìn đỉnh đầu Hắc Vô Thường, y lập tức biến sắc, tỏ vẻ không nhớ mình đã nói gì, quay sang nói chuyện búp bê với Bạch Vô Thường.
Dạ Mạn liếc nhìn Lục Phi, hai người nhìn nhau chưa được ba giây, Lục Phi đã gắp tiếp đồ ăn cho Dạ Mạn: “Ăn nhiều vào.
”
Dạ Mạn vừa ăn vừa hỏi: “Anh đoán tôi tặng anh cái gì?”
Lục Phi chỉ trả lời hai chữ: “Không đoán.
”
Dạ Mạn cứng mặt, nó muốn thọc đũa qua đầu thằng cha này ghê! À mà quên, Lục Phi không biết ăn nói có tiếng mà, nó còn trông mong hắn sẽ hỏi “Là gì vậy?” hả? hay là “Cô đoán xem tôi đoán là gì?” làm gì mà trả lời mấy câu hay ho vậy được, thôi mệt, ăn.
Buổi họp mặt đầu tiên của toàn thể nhân viên công ty tư vấn Ngũ Điện kết thúc thành công tốt đẹp.
Dạ Mạn và các đồng nghiệp tạm biệt nhau, nó mang theo hộp quà màu tím đi tới bệnh viện, bận bịu mấy ngày liên tiếp không đến thăm Nghiên Hy, nhân lúc có tiền mua cho cô ấy một món quà, tiện thể xem xem Nghiên Hy thế nào rồi.
Dạ Mạn đi về phía bệnh viện, Lục Phi đi theo phía sau.
Tại phòng 666, bệnh viện Nhân dân Thủ đô.
Một luồng gió lạnh ùa vào phòng bệnh.
“Két!” Tiếng cửa mở phá tan không gian yên tĩnh, người điều dưỡng trung niên đặt điện thoại xuống, liếc nhìn ra cửa: “Ai đấy?”
Không ai trả lời.
Điều dưỡng nhìn cô gái đang ngủ say trên dường, cẩn thận nhìn ra cửa, có ai đâu? Sao cửa lại mở? Điều dưỡng sợ xanh mặt, liếc nhìn ra hành lang.
Ngoài hành lang vắng tanh không một bóng người, chí có ánh đèn chớp tắt làm người ta nổi da gà.
Điều dưỡng đóng cửa lại, mở hết đèn trong phòng và toilet, thậm chí còn cầm chặt lấy chuỗi tràng hạt đã thỉnh được trên chùa.
Làm lâu ở bệnh viện, chuyện gì cũng gặp rồi, những thứ thế này rất dễ làm người ta liên tưởng linh tinh.
“A di đà Phật, a di đà Phật…”
Mạn Châu Sa Hoa bịt chặt tai, con mụ này làm gì vậy trời? Rách việc thật.
Nếu hiện giờ hồn phách ả mà đầy đủ thì cũng không tới nổi chịu không nổi kinh Phật thế này! Ồn ào quá!
Bóng người màu đỏ bịt chặt tai, loạng choạng tới gần cô gái trên giường.
Lục Phi bảo vệ Dạ Mạn tới thế, Dạ Mạn lại bảo vệ cô gái này, nếu ả mà ký sinh trên người cô gái này thì có phải thú vị lắm không?
Còn ba bước nữa, sắp ký sinh được trong cơ thể này rồi.
Lúc chỉ còn một bước nữa, Mạn Châu Sa Hoa khựng bước lại, cái mùi này… sao hắn lại tới đây? Mạn Châu Sa Hoa cảm nhận được mùi quen thuộc từ xa, lê bước nặng nề chạy ra cửa.
Lục Phi, anh biết chọn thời cơ thật đây, lúc thế này mà lại tới đây! Ả đã mất bao nhiêu công sức để tìm được cơ hội này, giờ chỉ còn có nước từ từ tính toán lại.
Mạn Châu Sa Hoa ra khỏi phòng bệnh, lượn lờ ngoài hành lang, vội vã tìm cơ thể thích hợp, Lục Phi mà phát hiện thì thành công cốc hết.
Tìm thấy rồi, Mạn Châu Sa Hoa nhìn thấy một người phụ nữ được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, thừa cơ chui vào cơ thể đó.
Mong là Lục Phi không phát hiện ra gì…
Ngoài hành lang bệnh viện, Dạ Mạn dừng bước: “Có phải đêm trăng tròn đâu, tôi đi một mình được rồi.
”
Lục Phi chỉ bảo “ừ”, rồi tiếp tục theo sau Dạ Mạn.
Dạ Mạn: “…” Nhìn cũng thông minh sáng sủa mà sao đầu như khúc gõ vậy, thôi mệt, kệ.
Cộc cộc cộc, Dạ Mạn gõ cửa, điều dưỡng ra mở ngay, mời Dạ Mạn vào trong, còn mình thì canh ngoài cửa.
Ánh mắt Lục Phi đột nhiên sắc lại, nhìn nhanh khắp căn phòng, hắn nhầm rồi sao? Sao hắn