Mới sáng sớm, Lục Phi đã thức giấc.
Cô gái bên cạnh đang nép vào lòng hắn như con chim nhỏ, hơi thở đều đều, ánh mắt tĩnh lặng, ngủ hết sức ngon lành.
Lục Phi không nén được lửa thiêu trong lòng, hắn hôn lên trán, lên mũi, lên môi nó.
Nụ hôn cứ nhè nhẹ, cô gái trong lòng khẽ nhíu mũi, Lục Phi vỗ nhẹ lưng nó, sánh mắt không rời khỏi bờ môi chúm chím được.
Ba phút trôi qua, Dạ Mạn vẫn còn ngủ.
Mười phút trôi qua, Dạ Mạn vẫn còn ngủ.
Lục Phi cứ nhìn nó mãi như thế…
Gần tám giờ, Dạ Mạn thức giấc, Lục Phi cứ ngồi đó như thế, ngắm nhìn cô vợ tương lai ăn được ngủ được…
Gần tám giờ thì Dạ Mạn thức giấc, Lục Phi kích động xích tới, chặn lấy cánh môi thu hút hắn ngay sáng sớm.
Dạ Mạn vừa mở mắt đã thấy hắn xuất hiện ngay trước mắt mình… đang mơ màng thì bị hôn… sâu lắng… ngọt ngào.
Nụ hôn tối qua như thăm dò, còn nụ hôn hiện giờ lại có thể nói là không có giới hạn.
Dạ Mạn thấy môi nó sắp sưng lên tới nơi.
Lục Phi như được châm ngòi, tay vô thức vươn tới, Dạ Mạn sợ chết khiếp, Lục Phi trông ngờ nghệch thế mà, sao lại thấy rành rọt thế này?
Dạ Mạn đẩy Lục Phi ra: “Anh… Hồi trước anh từng quen bạn gái rồi đúng không?”
Lục Phi ôm lấy nó: “Sao lại hỏi thế?”
“Anh thấy lần này không phải tình đầu của anh.
”
Lục Phi gõ nhẹ vào đầu nó: “Ngốc nghếch.
”
Dạ Mạn thốt lên: “Tình đầu thật á? Vậy anh cũng hơi bị…”
Lục Phi nhìn đôi mắt to tròn kinh ngạc kia, ôm lấy mặt nó: “Chồng tương lai em giỏi lắm.
”
Dạ Mạn nén cười, bàn tay ở eo nó đột nhiên kéo mạnh, bụng nó áp chặt vào người hắn, Dạ Mạn cụp mắt, tai đỏ lên, Lục Phi mím môi lật người, ép nó dưới người, hắn ở trên, Dạ Mạn ở dưới, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh…
Lục Phi cúi người hôn lấy nó…
Lúc rửa mặt, Dạ Mạn nhìn thấy môi mình hơi sưng, nó xông ra khỏi toilet: “Lục Phi, thế này thì đi làm kiểu gì đây?”
Lục Phi lắc lắc điện thoại: “Hôm nay thứ Bảy, không có làm.
”
Dạ Mạn trừng mặt, Lục Phi bỏ điện thoại xuống đi vào bếp: “Muốn ăn gì, anh làm đồ ăn sáng cho.
”
“Anh biết làm hả?”
“Nấu ăn thôi mà, có gì mà anh làm không được?”
Dạ Mạn tắm táp xong, ra bàn ngồi, nhìn Lục Phi loay hoay tới lui, cảm giác như đang sống cùng nhau vậy, ba má cũng thế này đây mà, hai người sống với nhau, ngủ cùng nhau, ăn cơm cùng, cùng nuôi con…
Liệu nó cũng có thể sống cùng hắn suốt cuộc đời còn lại chứ?
Dạ Mạn lúc lắc đầu, nghĩ đi đâu thế này, chỉ hẹn hò thôi mà, sao lại nghĩ tới chuyện cưới sinh luôn rồi, không có tế bào tình cảm, lại không động lòng với người ta, chẳng qua chỉ là háo sắc, ham muốn vẻ đẹp của hắn thôi mà.
Sao lại thấy mình hơi xấu xa nhỉ, mà không chừng hôm nào đó nó cũng yêu hắn thì sao, thế thì hắn cũng đâu có thiệt…
Dạ Mạn nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đổ chuông, lấy ra xem thì là Nghiên Hy.
Nghiên Hy: [Hôm qua cậu cũng không tới, hôm nay cuối tuần, tới thăm mình được rồi chứ?]
Dạ Mạn: [Được rồi, lát nữa tới sang ngay.
]
Nghiên Hy: [Chàng kỵ sĩ đen của cậu không đưa cậu tới nữa đấy chứ?]
Dạ Mạn ngước mắt nhìn Lục Phi, cúi đầu gõ tiếp: [Anh ấy có xe, đi thế tiện.
]
Nghiên Hy: [Được, cậu tới là được, lát nữa gặp nhé, mình đợi cậu.
]
Lục Phi đặt đĩa trứng chiên lên bàn ăn, Dạ Mạn cầm đũa lên: “Cũng ra gì phết, được đấy.
”
Lục Phi hắng giọng: “Lần đầu tiên em ăn đồ của anh mà.
”
Dạ Mạn: “…”
Mắt nó chớp chớp, Lục Phi mới nhận ra mình nói thiếu mất một chữ, vội vã bổ sung: “Lần đầu tiên em ăn đồ ăn của anh.
”
Dạ Mạn phì cười, thử một miếng với đầy kỳ vọng, ai ngờ lại suýt nhả trở ra, sao mà mặn thế, Lục Phi bỏ bao nhiêu muối vậy, Dạ Mạn gắng gượng nuốt xuống rồi giơ ngón cái: “Ngon quá, ngon ghê á, anh cũng ăn đi.
” Thường ngày ai kia hay ăn trọn một lần nguyên cái trứng lắm, nó mong chờ biểu cảm của hắn ghê.
Lục Phi ngồi yên lặng, nhét cả quả trứng vào miệng mình, hắn cau mày, cơ bắp co giật, vẻ mặt hết sức buồn cười, Dạ Mạn ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha.
”
Lục Phi: “…” Hắn tối sầm mặt.
Dạ Mạn không nhịn được cười, nó rút ra hai cái đĩa, đổ đi hết phần còn lại, đeo tạp dề vào, đang chuẩn bị luồn tay ra sau thắt dây thì Lục Phi lẳng lặng đứng đằng sau nó, lấy đi cái tạp dề: “Để anh, em chỉ anh đi.
”
Dạ Mạn xoay người thắt tạp dề cho hắn, nó mở tủ lạnh, lấy ra ba quả trứng gà, một quả cho nó, hai quả cho Lục Phi.
Lục Phi bật lửa, đập trứng vào, Dạ Mạn rắc muối, Lục Phi cất giành lấy hũ muối: “Lần này thì anh biết rồi, em xem, thế này đúng không.
”
Dạ Mạn gật đầu, Lục Phi học rất nhanh, hai người chiên xong trứng, bắt đầu ăn lại bữa sáng.
“Lát nữa em đến thăm Nghiên Hy, em tự đi được, hôm nay không phải đêm trăng tròn.
”
Lục Phi lắc đầu: “Để anh chở, anh chờ trong xe.
”
Dạ Mạn hơi ngại: “Lần nào cũng để anh chờ trong xe thì ngại lắm.
”
“Vậy anh vào nhà đợi nhé?”
“Anh thích là được, ở đâu thoải mái thì anh ở đó.
”
“Được.
”
Lục Phi cúi đầu ăn sáng, không nói chuyện khác nữa, trong lòng lại loé lên nghi ngờ, cô gái tên Tần Nghiên Hy kia thật sự rất kỳ lạ, không có gì mà cứ dăm bữa lại gọi Dạ Mạn tới, hắn lại càng không thể để Dạ Mạn đi một mình.
Tại khu biệt thự Hoa Hồng.
Lục Phi và Dạ Mạn cùng xuất hiện ngoài vườn, Mạn Châu cắn răng nghiến lợi, nắm chặt rèm cửa, suýt nữa thì giật rách, Lục Phi không rời con