Ngày mười lăm tháng Mười âm lịch, Tần Nghiên Hy tổ chức tiệc, ngoài mặt thì là mừng sinh nhật nhưng thực chất là đang thực hiện kế hoạch mưu sát.
Trăng đêm nay đẹp lắm, ả muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lục Phi, Tần Nghiên Hy đứng trước cửa sổ, tay cầm ly rượu vang đỏ, nhìn hai bóng người dưới sân, đảo ly rượu trong tay.
Lục Phi đứng ngoài sân, nhìn căn biệt thự dưới màn đêm, ánh đèn sáng tỏ, âm thanh nhộn nhịp, trông rất giống một bữa tiệc vô cùng bình thường, nhưng lại cứ toả ra một thứ mùi kỳ lạ.
Dạ Mạn để ý thấy dáng vẻ lo lắng của Lục Phi, nó chủ động chìa tay, khoác lấy cánh tay của Lục Phi: “Đừng lo, mấy ngày nay cũng đâu có chuyện gì đâu, huống hồ gì anh ở cạnh em đây mà.
”
Lục Phi gật đầu nhẹ nhàng, bước vào trong sảnh cùng Dạ Mạn.
“Để cho an toàn thì tốt nhất là đừng rời khỏi tầm mắt của anh.
” Lục Phi nhắc nhở.
Dạ Mạn ngoan ngoãn đáp: “Được.
”
“Muốn uống ăn gì thì lấy cái này thử độc trước đã.
”
“Được rồi, biết rồi.
” Dạ Mạn thấy mình không phải đang quen bạn trai mà là có thêm một ông chú cáu bẩn.
Lục Phi vẫn không yên tâm, kiểm tra lại thiết bị liên lạc bên tai, Dạ Mạn khó chịu vỗ vào tay hắn: “Người ta tới rồi kìa.
”
Tần Nghiên Hy mặc một bộ đầm dạ hội màu trắng, đi về phía họ, ôm chầm lấy Dạ Mạn.
“Mạn Mạn, mình còn sợ cậu không tới cơ, cậu có mặt ở đây là món quà lớn nhất mình nhận được hôm nay đấy.
” Tần Nghiên Hy ôm lấy Dạ Mạn.
Khoé môi cong lên nhẹ nhàng, ả đã trong chờ ngày này từ lâu.
Dạ Mạn, buổi biểu diễn hôm nay sắp bắt đầu rồi, mi đã chuẩn bị kỹ chưa? Cố mà hưởng thụ nhé.
Tần Nghiên Hy kéo Dạ Mạn vào đám đông, Lục Phi để ý tới từng lối đi, từng hành động của nó, đi theo một cách tự nhiên.
Tần Nghiên Hy liếc thấy Lục Phi, đưa cho Dạ Mạn một thứ nước màu đỏ tía, Dạ Mạn học theo cách làm của Lục Phi, nó nhẹ nhàng duỗi tay, dùng cây kim nhỏ trên cổ tay thử xem có độc không, thấy đầu kim không có gì thay đổi, nó mới nhấp môi một miếng.
“Cô Tần đâu? Sao mình không thấy cô?”
“Mẹ mình nói đau đầu, mới lên lầu nghỉ rồi, hay là lên đó xem mẹ mình sao?”
“Thôi để cô nghỉ ngơi đi, mình không lên làm phiền đâu.
”
“Ừ, vậy sang bên kia đi, bên đó ít người, ối.
” Tần Nghiên Hy thốt lên một tiếng.
Dạ Mạn quay sang nhìn, thứ nước màu đỏ đã đổ lên váy Nghiên Hy.
“Mạn Mạn, cậu đi lên thay đồ với mình đi.
”
“Dạ Mạn nhìn về phía Lục Phi, còn chưa tìm thấy hắn thì đã bị Nghiên Hy kéo lên bậc thềm.
Lục Phi để ý thấy Dạ Mạn đang lên lầu, vội buông ly rượu trong tay xuống rồi đi theo, vào lúc ấy, một người phục vụ đã làm cản trở tầm nhìn của hắn.
“Chào anh, đây là cocktail Hoa Bỉ Ngạn của anh.
”
Lục Phi rướn người, xác định hướng đi của Dạ Mạn, lạnh lùng đáp: “Tránh ra.
”
Người phục vụ vùi về sau, không hề có ý định nhường đường: “Không phải anh gọi sao ạ? À, xin lỗi, tôi nhận nhầm người.
”
Người phục vụ nhường đường, lúc lên được đến lầu, Lục Phi chỉ nhìn thấy một tà váy trắng.
Lục Phi chạy vội lên cầu thang, mới vừa rẽ sang thì một cánh cửa đã cản đường hắn, Lục Phi vặn tay nắm cửa nhưng không sao mở được, hắn chỉ đành đạp mạnh vào đó, thành công đạp mở được cánh cửa, kỳ lạ là vừa đi mấy bước, trước mắt lại xuất hiện một cánh cửa, không ổn, Dạ Mạn gặp nguy hiểm!
Tại phòng ngủ tầng hai.
Nghiên Hy vào phòng thay đồ thay bộ váy khác, Dạ Mạn liếc nhìn quanh căn phòng, nhìn thấy chiếc vòng thạch anh tím trên bàn trang điểm, chiếc vòng này là nó tặng Nghiên Hy, Nghiên Hy bảo mất rồi mà, sao lại ở đây?
Dạ Mạn cầm chiếc vòng lên, chiếc hộp phụ kiện cảm ứng cũng tự động mở ra, trang sức đỏ bên trong phát ra ánh sáng, tay Dạ Mạn khựng lại giữa chừng, nó lóe lên nghi ngờ trong mắt, Nghiên Hy cuồng màu tím mà, mấy thứ màu đỏ này là thế nào, nhìn lại thì trong phòng chỉ toàn màu đỏ, từ rèm cửa đến mọi vật dụng từ lớn đến nhỏ trên giường, ở khắp nơi đều mang màu đỏ, không hề có chút màu tím!
Thay đổi sở thích sao? Sở thích của một người sẽ có sự thay đổi lớn thế sao?
Dạ Mạn bắt đầu thấy đáng nghi, mối quan hệ của Nghiên Hy và mẹ mình đột nhiên thay đổi cũng thế, những vật dụng màu đỏ này cũng thế, sao cứ thấy không ổn chỗ nào.
Dạ Mạn đang định gọi cho Lục Phi, vừa mới lấy điện thoại ra đã nhận được tin nhắn của Trương Phong Nam: “Người ở bên dưới đâu mất hết rồi, Cố Thái Vân điên rồi, sếp ơi cứu với.
”
Dạ Mạn vừa gọi vào số của Lục Phi, vừa chạy về phía cầu thang, mới tới ngã rẽ đã nhìn thấy Trương Phong Nam đang chạy tới.
“Sao anh lại tới đây?” Trương Phong Nam xuất hiện ngoài dự đoán, có chuyện gì đã xảy ra vậy.
Trương Phong Nam vừa chạy vừa hét: “Tần Nghiên Hy nói muốn cho em một bất ngờ, ai biết lại là thế này, sếp, chạy mau đi, Cố Thái Vân…!” Trương Phong Nam dừng bước, chầm chậm quay đầu lại, máu nhỏ từng giọt xuống cầu thang…
Cố Thái Vân cầm con dao trên tay, nở nụ cười âm u, Dạ Mạn sững người, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trương Phong Nam mặc vest đen ngã xuống, cả người lăn xuống một tầng, mái tóc vuốt keo sáng bóng phản chiếu lại ánh đèn, máu đỏ nhuộm khắp sàn.
Dạ Mạn thất kinh, nó đứng yên không nhúc nhích được, chân như bị dán dính, đầu óc trống không.
“Tiếp theo là đến lượt cô rồi!” Cố Thái Vân cầm dao, nở nụ cười tà ác, bước lên từng nấc thang.
Mặt mày Dạ Mạn trắng bệch, tâm trí hốt hoảng, kinh hãi quá mức, nó không nói được gì, con dao kia cứ thế cắm vào lông ngực Trương Phong Nam, nó bắt buộc phải rời khỏi đây! Dạ Mạn nhanh chóng phân tích đường chạy thoát, nó đâm đầu chạy về cầu thang phía bên kia, không ngừng gọi tên Lục Phi, sao Lục Phi lại không bắt máy chứ, mau bắt máy đi!
“Nghiêm Minh Khê, đừng nóng, giết chết luôn thì mất vui, Dạ Mạn, thế nào? Bộ này đẹp không?” Tần Nghiên Hy mặc bộ đầm đỏ, chân mang cao gót đỏ, xuất hiện ở cầu thang.
Cố Thái Vân vỗ tay tán thưởng: “Mạn Châu, màu đỏ hợp với cô nhất, đẹp tuyệt vời.
”
Cả hai cứ kẻ tung người hứng, đầu óc Dạ Mạn cứ ong ong, Nghiên Hy không phải Nghiên Hy mà là Mạn Châu, Cố Thái Vân không phải Cố Thái Vân mà là Nghiêm Minh Khê!
Tất cả đều đã được lên kế hoạch từ trước, không phải Lục Phi cũng trúng kế rồi đấy chứ, làm sao đây!
“Dạ Mạn, cậu đi đâu vậy, tới đây đi, cũng chơi trò chơi đi.
”
Dạ Mạn lắc đầu, nó đưa tay ôm lấy mình, lùi xuống từng bậc thang, cẩn thận tập trung vào hai cô gái đối diện.
Nó phải bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh, không liên lạc với Lục Phi được thì gọi chú Tư Đồ cầu cứu, nhất định phải thoát khỏi đây, Dạ Mạn vừa lùi xuống vừa gọi điện…
Tần Nghiên Hy nhìn điện thoại trong tay nó, bật cười khanh khách: “Dạ mạn, không ai cứu nổi mi đâu, giờ này chắc Tư Đồ Đại Chính đang trên đường đến chầu Diêm vương rồi, Nghiêm Minh Khê, hỏi