Tại thư viện Thủ đô, Dạ Mạn qua được cổng kiểm tra an ninh, chạy vội lên tầng năm.
Điện thoại di động trong túi phát ra âm thanh, nó vừa đi vừa điều chỉnh độ rung, vừa định ngẩng đầu đã đập trúng phải một cơ thể cứng cáp.
“Cạch” Một món đồ kim loại rơi xuống sàn đá cẩm thạch với âm thanh giòn giã.
Dạ Mạn nhìn thấy thứ gì đó trông như cái bật lửa, nó bỗng chốc mở to mắt, món đồ kia hình vuông, làm từ kim loại, kích cỡ như cái bật lửa, phần đầu còn lõm vào, rõ ràng là bật lửa đây mà.
Tại sao người đàn ông này lại mang bật lửa vào? Anh ta không biết rằng không thể mang bật lửa vào thư viện sao?
Dạ Mạn ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông phía trước nhặt món đồ dưới đất lên, đi thẳng không quay đầu lại.
Cứ thế mà đi sao? Nó nhìn thấy rõ ràng đấy, không được mang hộp quẹt vào thư viện đâu, Dạ Mạn níu tay người đàn ông lại: “Anh gì ơi, thứ anh đánh rơi vừa rồi có phải là bật lửa không?”
Lúc này, Dạ Mạn mới nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, vóc dáng tỉ lệ vàng, bộ vest đen, tóc bạch kim… Làm sao có thể trông giống như một nhân vật bước ra từ truyện tranh thế kia? Không biết mặt mũi trông thế nào nhỉ?
Trước giờ Dạ Mạn vẫn luôn thích những anh chàng đẹp trai, nó vội vã lắc đầu, gạt đi suy nghĩ, thư viện lớn như vậy, lỡ đâu là bật lửa thật thì sao, làm sao đây, không thể làm lơ đước!
Đại sảnh thư viện rất rộng rãi, người đàn ông đứng giữa đại sảnh cũng quay đầu lại.
Dạ Mạn bị ánh nhìn lạnh lùng xuyên tới, suýt chút nữa không đứng vững được, khuôn mặt ai kia còn có tính sát thương hơn cả bóng lưng!
Lý trí, lý trí nào, Dạ Mạn hắng giọng: “Anh ơi, vừa rồi anh đã đánh rơi cái bật lửa sao? Tôi nhìn thấy rồi, anh nên chủ động giao ra đi!”
Lục Phi nhìn cô gái từ đâu xuất hiện, hắn dùng thứ trong tay, gạt tay nó đi, hắn chỉ muốn tìm cách tự sát thôi mà, sao con người lại phiền phức như vậy.
Dạ Mạn: “…” Thằng cha này đang lấy bật lửa gạt tay nó đấy à! Không dùng tay mà dùng bật lửa? Coi tay nó là cái gì vậy?! Hơi tức rồi đấy!
Dạ Mạn vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay người đàn ông: “Anh bảo vệ ơi, có người mang bật lửa vào thư viện!”
Lục Phi: “…” Trời ạ, còn là một con người thích lo chuyện bao đồng nữa này, hiếm có chưa.
Hửm? Chiếc vòng này đặc biệt thế? Hiếm có y hệt người.
Bảo vệ nghe thấy tiếng la vội chạy tới, Dạ Mạn lên giọng nói: “Bảo vệ đến rồi đấy, xem anh định làm sao!”
Lục Phi liếc mắt, lạnh lùng bảo: “Buông tay.
”
Băng lạnh ngàn năm đập thẳng vào mặt Dạ Mạn, nó đờ đẫn buông hai tay ra, giọng nói của người nào đó còn lạnh hơn cả ánh mắt…
Không gì phải sợ, hắn có là thần thánh phương nào thì cũng phải tuân thủ quy định thư viện! Nó cũng có trách lầm hắn đâu.
Rõ ràng là hắn giấu hộp quẹt trong túi mà.
Nhân viên bảo vệ chạy tới, Dạ Mạn đứng bên cạnh, chuẩn bị xem một màn hay, ai ngờ chỉ chớp mắt đã không thấy hắn đau, lạ thế, đi đâu rồi?
“Bỏ đi, tha cho một lần đấy, để tôi gặp lại thì đừng nói sao tôi không khách sáo!” Dạ Mạn sờ chuỗi hạt trên tay trái, sải bước đi về phía thang máy.
Giới thiệu chi tiết về khu du lịch Nam Sơn chắc sẽ ở gần đây thôi, ở đâu nhỉ? Dạ Mạn đi lang thang trước