Vì sao có chuyện này thì phải quay tối hôm qua, lúc Nam đang đọc sách thì đột nhiên Mạc Phàm nói.
“Huynh!”
“Cái gì? Đệ không lo nghỉ ngơi mà còn kêu ta?”
Thấy Nam ung dung như thế, Mạc Phàm thở dài.
Cái khuôn mặt của hắn ta nhăn lại y hệt lúc đánh với Trương Thuẫn, Mạc Phàm khó chịu nói.
“Để tránh thiên mệnh thay đổi nên giờ này đệ mới cho huynh biết được.
Mãnh Hồ Vương giờ đã xuất phát, trong vòng 6 tháng nữa hắn ta sẽ có thể đến đây!”
Nghe Mạc Phàm nói vậy, Nam không lo lắng mà chỉ hỏi lại một câu.
“Thế có tu chân giả không?”
“Không?” Mạc Phàm khó hiểu đáp.
“Ừ, vậy thì đâu cần phải lo.
Với sức mạnh của đệ hiện giờ là lấy 1 địch 10 rồi, nếu đối phương không phải là tu chân giả thì đệ hoàn toàn có thể đánh bại! Chúng ta cũng không cần lo lắng”
Thấy Nam cóc thèm quan tâm như thế, Mạc Phàm thở dài một tiếng.
Quả thực hắn phải tung ra con át chủ bài để khiến cái tên tác giả này quan tâm rồi.
“Bây giờ đệ nói là Mãnh Hồ Vương hiếp chết Lữ tướng quân thì sao? Cần lo lắng chưa?”
Nam đang uống cốc nước cho thấm thía tinh thần để mà thấu hiểu hết chân lý của ông cha ta, thì một cái câu nói này của Mạc Phàm mà phun ướt hết người hắn.
Nam gấp gáp hỏi lại.
“Đệ nói thế này là thế nào hả?”
“Thế là nghe đệ nói rồi chứ gì! Được rồi, đệ cũng không giấu diếm huynh.
Ở trong cái quá khứ của đệ thì Lữ tướng quân sẽ chết dưới tay của Mãnh Hồ Vương ngay tại cái trận chiến này! Năm đó quân của hắn lên tới 50 vạn quân, còn chúng ta chỉ có 2 vạn, không những thế quân của hắn ta còn có ngựa để cưỡi nữa, tốc độ duy chuyển từ đó nhanh hơn ta rất nhiều.
Lữ tướng quân trở tay không kịp liền bị đánh úp, nhưng nàng ta vẫn anh dũng cùng đệ và Tư Lỗ chiến đấu đến trọng thương.
Nhưng cuối cùng…..”
“Cuối cùng sao?”
“Võ công của Mãnh Hồ Vương và binh lực của hắn ta cũng mạnh hơn! Lữ tướng quân vì muốn bảo toàn tính mạng cho hai bọn đệ liền quỳ xuống cầu xin Mãnh Hồ Vương tha mạng, và cái giá phải trả chính là thân thể trinh trắng của nàng……Rốt cuộc đệ và Tư Lỗ vẫn sợ chết! Không dám quay lại đối đầu với Mãnh Hồ Vương mà cứu tướng quân của mình”
Nói đến đây, tay của Mạc Phàm siết chặt lại, khiến cho từng giọt máu nóng chảy ra.Trên đầu hắn ta nổi lên gân xanh, còn mắt nổi lên những gân máu đỏ ngầu, tuy vậy Mạc Phàm vẫn tỏ ra vẻ mình thực sự bình tĩnh.
Nhưng cái dáng vẻ bình tĩnh đó của hắn lại làm cho cái chiến khí bộc phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nam thấy cái dáng vẻ đó của Mạc Phàm cũng hơi hoảng sợ.
Nhưng bây giờ điều đáng lo nhất là làm sao đấu với Mãnh Hồ Vương.
‘Ngựa à? Tốc chiến tốc thắng? Cái này đôi phần giống với quân Nguyên của Thành Cát Tư Hãn nhở? Nếu như thế bọn chúng chỉ có thể đánh và cướp lương thực thôi, đối với trường hợp này Thanh Dã chính là cái mồ chôn của bọn chúng!’
Nam nở ra một nụ cười quỷ dị cực kỳ, với cái kỹ năng Trí nhớ tác giả không những giúp khả năng ghi nhớ, nhớ lâu mà còn giúp cho anh tra ra thông tin cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
“Được rồi, đệ thông báo cho ta như vậy rất là phải đấy.
Yên tâm đi, Thành Nam này sẽ không để Lữ Mộng Quân nàng chịu thiệt thòi đâu!”
Mạc Phàm nghe thế có chút bất ngờ, nhanh như thế mà Nam đã nghĩ ra cách khắc chế rồi? Như thế cũng quá là giỏi đi!
“Huynh nghĩ ra cách? Đệ với thực lực Ngưng Linh tầng 8 đỉnh phong cũng không dám chắc là thắng nữa mà?”
Nam nghe Mạc Phàm nói thế thì nở ra một nụ cười nhạt, anh triệu ra một cái quạt bằng lông chim nói.
“Đệ được ta xây dựng là một nhân vật hữu dũng vô mưu mà, ta cũng không trách đệ.
Làm người thì không thể thiếu được mưu kế, ta không thể dùng trứng chọi lấy đá mà phải dùng cái rổ đựng trứng hứng đá!”
Nói rồi Nam lấy ra từ trong hệ thống một cái bản đồ, đây là con hàng anh chơm được của một người “bạn” trong doanh trại.
Nó chính là bản đồ của cả vùng