Mạc Phàm cứ như thế mang tay không lên võ đài, theo hắn đánh giá qua thì thực lực của tên này chính là Ngưng Linh tầng 7 sơ kỳ.
Ở cái phàm giới này mà đạt tới tầng 7 thì quả thực xứng với hai chữ thiên tài rồi.
Vân Diệp nhìn qua một lượt thấy Mạc Phàm không đem binh khí liền hỏi.
“Ngươi không đem binh khí sao? Muốn đấu bằng tay không à?”
Nghe Diệp Vân nói vậy, Mạc Phàm nho nhã đáp lại một cách đầy cứng rắn.
“Đúng vậy, tại hạ chính là muốn dùng tay không đánh với các hạ một trận”
Mạc Phàm vừa dứt lười thì Vân Diệp lấy cây kiếm của mình mà quăng xuống đất, hắn ta chân chính là muốn đấu một trận công bằng với Mạc Phàm.
Đáp lại lời công bằng của Vân Diệp, Mạc Phàm bước tới nhặt thanh kiếm lên rồi quăng lại cho y, Ma Vương Thiên Tọa nói.
“Tại hạ là muốn dùng tay không đấu với kiếm của các hạ.
Để xem các hạ có thể chịu được mấy quyền của Mạc Phàm này”
Nghe vậy Vân Diệp mỉm cười nói một câu chấp nhận.
Khi bước vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu thì từ trên người Mạc Phàm bốc ra một cái chiến khí ngút trời, khiến cho Vân Diệp cảm thấy mình bị áp bức, thế là y quyết định đổi một thanh kiếm khác sắc nhọn hơn để chiến đấu.
Trận chiến này không nghiêm túc có thể người bại chính là mình.
Tiếng chuông bắt đầu vừa vang lên thì Vân Diệp đã vận linh khí trong cơ thể của mình, dẫn truyền xuống hai bắp chân, mạnh mẽ phóng tới Mạc Phàm.
Khi tiếp cận được thì y dùng thanh kiếm của mình chém xuống một nhát cực nhanh vào người Mạc Phàm.
Những tưởng hạ gục được Ma Vương Thiên Tọa, nhưng hóa ra là chém vào hư ảnh.
Vừa quay người lại thì Mạc Phàm đã đấm tới.
Vân Diệp nhanh nhạy đưa kiếm lên đỡ.
Một quyền chọi một kiếm khiến cho xung quanh nổi lên một cơn xung kích nhẹ.
Phong nhận lùi lại mấy bước sau khi đỡ cú đấm dẫn chuyền chí dương nội lực.
Hắn ta biết kẻ đứng trước mặt mình không còn là người bình thường nữa, đẳng cấp chắc chắn cũng thấp hơn tu sĩ chỉ đạo cho y là bao.
Vân Diệp một tay cầm kiếm, tay kia dũi thẳng hai ngón trỏ, giữa niệm pháp quyết.
Trương Thuẫn lúc trước là dùng linh lực cương đấu, thì Vân Diệp lại lợi dụng linh lực ít ỏi cường hóa các loại kiếm kỹ của mình.
“Tiền Phong, nhất lưu trảm”
Miệng Vân Diệp vừa niệm xong thì có một cơ gió từ đâu không biết, thổi tới.
Nó mang trong mình một nguồn phong khí cực mạnh, có thể xén được cả gỗ.
Nhìn cơn gió đó, Mạc Phàm chỉ cười mỉm, nội công trong hắn chuyển thành âm dương nhu hoàn công chuẩn bị ứng chiến.
Vân Diệp khiển cơn gió chém thẳng một nhát về phía Mạc Phàm.
Còn Ma Vương Thiên Tọa thì nắm chặc hai tay, nội công dẫn truyền xuống hai đầu ngón tay.
Rồi một kích, xẻ tan cơn gió của Vân Diệp cất công lắm mới tạo thành.
Hắn ta thấy vậy liền kinh hãi, nếu không phải tu nhân Luyện Linh trở lên thì liền ở phàm giới này không có người nào có thể đỡ được Tiền phong.
Nhưng thời gian không cho phép Vân Diệp suy nghĩ.
Hắn dùng hết một phần linh lực sót lại của mình dồn vào thanh kiếm, tạo cho nó một luồn phong khí sắc lẻm bao quanh.
Đây mới chính là chân chính vận dụng linh khí dẫn truyền, còn Lữ Mộng Quân lúc trước chính là dùng mạnh đổi linh mới có thể vận dụng được.
Mà người dẫn truyền được linh lực của mình vào vũ khí cũng không có mấy ai có thể làm được.
Trương Thuẫn cũng chỉ có thể tạo ra chứ cũng không thể dẫn truyền, nhưng Vân Diệp lại có thể, không những thế còn đạt tới trình độ tinh thông tùy ý truyền vào, quả là thiên tài trăm năm có một.
Theo như Nam nói lúc trước, kế hoạch là phải làm cho người này ngộ ra một cái chân lý khác ngoài cái chân lý giúp đỡ kẻ yếu.
Lúc đầu Mạc Phàm không có hứng thú, chỉ có muốn giao thủ một trận, không tiện cho Vân Diệp giác ngộ một cái điều gì.
Nhưng sau khi thấy khả năng truyền linh lực vào phàm khí của hắn liền bị hấp dẫn, Ma Vương Thiên Tọa sẽ cho hắn ta biết thế nào là chân chính kiếm đạo.
Tay Mạc Phàm ngưng tụ ra một lưỡi kiếm thẳng màu xám, dài tầm một mét, chuẩn bị ứng chiến.
Hai người lao vào nhau rồi keng một tiếng, tia lửa lóe lên, kiếm khí cùng phong kiếm va chạm với nhau.
Hai thanh kiếm này bàn độ sắc bén không thua nhau là mấy, nhưng bàn về độ bền bỉ thì Linh Âm Kiếm Chỉ cao hơn hẳn, minh chứng là sau một đòn đó, thanh kiếm trong tay Vân Diệp đã xuất hiện vết nứt.
Thấy người mình định dạy bảo có vẻ hơi yếu, Mạc Phàm liền giảm nội công của mình xuống để