Không hiểu sao nhưng Nam lấy ra Phản Thiên Thần Lô, rồi bắt đầu đọc khẩu quyết.
“Thiên, địa, cỏ, cây, sinh thú, nhân, ma, chúng tiên, chúng thần.
Nghe lệnh ta khai thiên lập địa, luyện hóa đông tây.
Khai lò!” Vừa nói xong thì từ cái lưu hương nhỏ bé biến thành thành một cái lô to nhưng tảng đá để chuẩn bị luyện đan.
Rồi tiếp tho đó Nam bắt đầu lấy ra Cưu Mô Thảo cùng Vỏ Ngọc Nạm luyện chế.
Trải qua 15 phút đồng hồ thì một tiếng bùm vang lên, Nam luyện chế thành công một mẻ…kẹo ngọt đầy màu sắc.
Anh lấy đống kẹo đó đưa cho tiểu muội này, mong cho nàng đừng khóc nữa.
Tiểu nữ này ngửi thấy một mùi dịu ngọt thoang thoảng của kẹo ngọt thì nín khóc, nàng ta chần chừ lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.
Một vị ngọt ngọt chua chua bao lấy lưỡi của nàng ta, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Kẹo ngon không?” - Nam nở ra một nụ cười hỏi tuổi muội này.
Tiểu nữ này liền ngay lập tức gật đầu nói.
“Trong cuộc đời ta chưa ăn thứ gì ngon như thế này cả!”
Nói rồi nàng ta ăn hết viên này đến viên khác, khuôn mặt thì trong cực kỳ thỏa mãn.
Cuối cùng thì Nam cũng thở phào một cái, may mắn là cái cách làm của anh không mất lòng tiểu nữ này.
Mà kể cũng lạ, trong thân hình này đã là 16 tuổi tròn, nhưng tâm tình thì vẫn còn kém Diệp Hồng, một đứa nhóc mới có 6 7 tuổi đầu, những mấy bậc.
Anh chờ tâm tình của tiểu nữ này bình tĩnh hơn một chút nữa thì mới tiện miệng hỏi chuyện.
“Ngươi tên gì?”
Tiểu nữ này giờ đã bình tĩnh hơn một chút, nàng ta xác thực Nam không phải là kẻ ác gì nên cũng đỡ sợ hãi hơn một chút.
Nhưng mà vẫn giữ một chút nghi hoặc nói.
“Ta tên Huynh Tử Châu là muội muội của quốc vương Huynh Châu Quốc”
Nghe đến đây, Nam xém chút ngã ngửa.
Cái tên Huynh Tế Thu vừa lùn vừa mập như thế mà lại có một muội muội xinh xắn thế này à? Như thế quá kỳ quái rồi, chẳng lẽ cha của bọn họ ăn nằm cùng lúc với một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành lại cùng ăn nằm với một bà mụ mang đầy sát nghiệp? À mà cũng hợp lý thôi, dù sao ở thời đại phong kiến tam thê tứ thiếp là quá là bình thường luôn.
Nghĩ đến đấy, Nam bỗng thở nhẹ nhõm một tiếng.
Xác thực lúc trước không nên để Tử Châu khóc đúng là lựa chọn hợp lý, nếu không thì cẩu đầu đài trảm lên anh rồi.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Tử Châu nhảy lên, ôm vào người của Nam rồi rưng rưng nước mắt nói.
“Huynh cứu ta với, ả lại đến rồi”
‘Ả? Ả nào?’
Vừa tự hỏi xong thì cuối cùng anh cũng biết đó là ả nào.
Nhìn ra ngoài cửa sổ lại là cái thân áo trắng, tóc dài xả xuống thẳng tấp đang từ từ bay đến cái chỗ này.
Nam lấp bắp sợ hãi không nói lên lời, nhưng lúc này đầu anh nhảy số, ngay lập tức Nam kéo tay của Tử Châu trốn vào trong chăn.
Hai người chính là trời sinh sợ ma, nên đối với loại tình huống này dù có thân thủ nhanh nhẹn cũng vô dụng.
Lúc này Tử Châu mới phát hiện ra điều gì đó kì quái, nàng ta quay qua hỏi Nam.
“Huynh…huynh nhìn thấy ả?”
Nam bị hỏi như thế liền ngay lập tức trả lời.
“Đương nhiên rồi công chúa, sao ngài còn phải hỏi.
Cái con ma đó hiện rõ như ban ngày cơ mà”
Lúc này Tử Châu nén lại cơn bất ngờ, nàng ta thì thầm vào tai Nam nói.
“Từ hồi trước tới gì chỉ có một mình ta là thấy ả ta, mọi người khác không thể nào thấy được ngoại trừ huynh ra… Ta không ngờ là huynh cũng sỡ hữu Âm Dương Nhãn giống ta đấy”
Nam nghe câu nói này của Tử Châu ngay lập tức trưng ra vẻ khó hiểu.
Âm Dương Nhãn? Chẳng phải là con mắt trời sinh đã nhìn thấy ma trong mấy bộ linh dị sao? Đúng là Nam cói hơi nhẹ vía thật, nhưng không phải nhẹ tới mức có thể sở hữu Âm Dương Nhãn.
Mà điểm mấu chốt ở đây là Tử Châu sỡ hữu Âm Dương Nhãn, trời sinh thấy ma.
Nhưng mà thôi nhãn thì có nhãn cầu, cầu thì có cầu lông, lông gì chính là tử lông.
Quan tâm nhiều chính là chết nhiều, Nam cũng không tiện đào sâu thêm.
Nhưng mà Nam không muốn như Tử Châu lại muốn, nàng ta mang đôi mắt xanh lam long lanh, ướt chút nước mắt nhìn Nam mà cầu xin.
“Nếu huynh