Nam nghe thế cũng có mấy phần thuyết phục, nếu cương đối cương thì người thiệt chính là Bích Vân.
Nhưng mà điều đó chưa giải tại sao nàng ta lại chọn Nam cùng Tử Châu làm hai người phá trận, hai người không có võ công lại càng không có thực lực tu tiên, cớ sao lại nhắm hai người mà chọn? Rõ ràng trong suốt quãng thời gian bị giam hồn ở đây, Bích Vân hẳn là có dư thời gian tìm ra người thích hợp.
Nghĩ gì nói đó, tuy không phải là cách thông minh, nhưng đối với những trường hợp mấy đấng chí cao tại thượng đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên này.
Đây chính là thượng sách.
“Cho tiểu bối hỏi là hà cớ gì tiền bối lại chọn chúng tôi? Rõ ràng chúng tôi chỉ là những người thường, một chút công pháp cũng không có”
Đáp lại câu hỏi của Nam, Bích Vân lại hỏi ngược lại anh.
“Thế các ngươi thấy ta là hình dạng gì? Một cô hồn mặc áo trắng để tóc dài hay là một mỹ nhân mặc long bào màu đỏ?”
Nam cùng Tử Châu bốn mắt nhìn nhau, rồi bắt đầu xì xầm bàn tán gì đó.
Cuối cùng hai người cùng đồng thanh đáp.
“Mẫu Tổ/ Tiền bối! Ngài chính là một đại mỹ nhân mang một bộ long bào màu đỏ!”
Nghe thế thì Bích Vân mang ra một cái vẻ mặt rất là hài lòng nhìn hai người, nàng ta nói.
“Đúng vậy chính là nguyên nhân đó, hai ngươi mỗi người lại có một cái phù có thể trợ giúp được việc phá pháp trận của Châu Hạc.
Ta nói cho các ngươi biết, trong đó tồn tại vô số âm hồn chưa siêu thoát giống ta, bọn chúng đều bị Châu Hạc luyện hóa thành binh tướng của hắn bảo vệ pháp trận.
Với lại cái mắt trận đấy chỉ có người nhìn thấy oan hồn như các ngươi mới có thể nhìn thấy, còn người bình thường chẳng cần biết tu vi cao bao nhiêu liền bị một mà sương bao phủ.
Dù là tiên là thánh cũng chưa chắc có cách phá giải được”
“Hóa ra là như vậy!” Nam cùng Tử Châu đồng thanh nói.
Bích Vân phất tay áo một cái, một cái cánh cổng màu đen được mở ra.
Phía sau nó chính là một cánh cổng đá cao hơn mấy trăm mét, khung cảnh xung quanh cũng không kém phần cô hồn nơi ba người đang nói chuyện.
Bỗng dưng toàn thân của Nam cùng Tử Châu run lên từng hồi thấy rõ, hai người cùng nhìn về hướng Bích Vân, chần chừ hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Chúng tôi phải vào thật à?”
“Đương nhiên rồi, đã nhận thì phải làm.
Đừng nhiều lời” Nói rồi Bích Vân dùng âm khí đẩy Nam cùng Tử Châu ra trước cánh cổng lăng mộ.
Tay Bích Vân hóa ra hai cái ngọc bội mà xanh lam, nàng đưa cho Tử Châu cùng Nam, mỗi người một cái rồi nói.
“Miếng ngọc bội này ráng giữ cho kỹ, đây là phương thức kết nối duy nhất với ta trong trận pháp đấy.
À mà, nó không chỉ có công dụng nói chuyện đâu, nó còn có chức năng phát ra âm khí của ta để đánh đuổi mấy âm hồn nữa đấy”
Cầm lấy ngọc bội, Nam quét ra một lượt thì thấy vật phẩm này là một món bùa Tứ Phẩm, phẩm chất không tồi, nhưng vẫn còn thua Ngưng Tà Phù của anh.
Nhưng có còn vẫn hơn.
Nam chu đáo mua thêm vài cái thuẫn nữa, nhưng tất cả thảy bọn chúng đều bị Bích Vân một quyền pháp hủy.
Nàng ta nói là trong cái trận pháp đó, tất cả vũ khí, pháp bảo đều vô dụng, chỉ có những thứ gì có thể đụng đến hồn thể thì mới có thể dùng được thôi.
Nam nghe thế thì xém chút nữa thì són ra quần, anh xém chút nữa là viết lên một bức thư tuyệt mệnh gửi cho Mộng Quân đang nằm ngủ ngon trong phòng.
Nhưng may mà có Tử Châu cùng với Bích Vân truyền chút động lực bằng cài câu “nam nhân vô dụng” thì anh mới thôi vụ viết thư tuyệt mệnh.
Khi hai người đã chuẩn bị chu đáo rồi thì Bích Vân lại mở ra một cánh cổng không gian nữa, để cho hai người bước vào mà phá trận.
Đến bây giờ Nam mới nhận ra là mình đã hố cỡ nào.
Mục đích anh từ đầu chính là quay về phòng ngủ một giấc, rồi sáng thức dậy cùng Mộng Quân nghiên cứu đan dược, cớ sao lại bị cuốn vào một cuộc phá pháp trận chứ.
Giây phút Nam yếu đuối cũng chính là thời điểm một cái bạt tay cực lạnh đến từ Bích Vân tán thẳng vào.
Một cái bạt tai của âm hồn có tu vi Quỷ Tiên quả thực quá mạnh mẽ, dù không vận một chút lực nào cũng khiến anh cắm đầu vào bức tường.
Cũng may là Mạc Phàm đã luyện thành một thân nhục thể cứng cáp, nên thành thử Nam mới chịu được một tát