Nói rồi lão tam vung phủ chém tới Mạc Phàm, nhưng hắn dễ dàng tránh được.
Lại còn thủ thế Thất Thập Bát Quái Quyền hướng thẳng đến lão tam.
Hai quyền của hắn ta nhanh chớp đã đánh vào hai huyệt đạo trên người lão tam, khiến lão ta bất động toàn.
Tiếp theo đó là bốn quyền mang thuần âm khí, đánh thẳng vào nội tạng.
Khiến cho toàn bộ nội lực cùng linh lực của lão tam đem tiêu biến hết trong bốn quyền này.
Kế đến là năm quyền chí dương, đem cường lực chí cương phá nát toàn bộ nội tạng của lão ra thành từng đoạn.
Cuối cùng mà một quyền cuối cùng mang theo hỗn nguyên âm dương khí cường đại mà giáng thẳng và.
Một quyền này của Mạc Phàm chính là một quyền phá nát toàn bộ xương cốt, huyết mạch của lão tam.
Chính thức biến lão ta thành một thây.
Lão nhất, lão nhị, cùng lão tứ chấn kinh không thể nào tin vào mắt của mình được.
Một cường giả như lão tam mà lại bị một tên tiểu tử một bộ quyền hạ sát.
Tên tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào được chứ.
Lúc này lão nhị nhịn không được nữa mà gầm lên.
“Tiểu tử thối, ngươi dám giết người dân của Lưu U Quốc, ngươi còn dám giết cả hiền đệ lão tam của ta.
Lần này lão tứ này quyết phải liền cái mạng già này với ngươi”
Nói rồi, lão tứ vận linh khí trong cơ thể.
Khiến cho các cơ bắp của mình cường tráng nổi lên rách cả đạo bào.
Lão ta cầm cây roi mạnh mẽ đánh ra mộ nguồn đạo kích cường hán tới Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngay lập tức giơ tay lên đón đỡ một đòn cường hãn này của lão nhị.
Khuôn mặt vẫn lãnh khốc đầy sát khí như vậy, một chút biến dạng cũng đều không có.
Hắn vận nội lực đấm ra một quyền thổi bay lão nhị lên không.
Rồi cùng lúc tạo ra hơn ngàn thân ảnh bằng Ảnh Vân Bộ pháp.
Các thân ảnh đó như thể phân thân của hắn, cùng một thời điểm mà vận nội công phóng ra chục con rồng màu trắng bạch từ khắp phía.
Chỉ bằng một đòn kết hợp này mà Mạc Phàm lại giết được thêm một cao thủ được xem chí cao trong giới võ thuật của Lưu U Quốc.
Cả hai người lão nhất và lão tứ liền phát giác được nguy hiểm của người này.
Bọn họ liền vận hết linh lực và nội lực để cùng Mạc Phàm đối chiến một trận kinh hoàng.
Cả ba thân ảnh nhanh như cắt đã lao vào nhau.
Một người dùng linh kỹ ngự phong để có thể phóng ra vô số phong đao chém thằng vào đối phương, nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa.
Hắn ta vung liền vung quyền một cái, hàng trăm bạch hư long lập tức xuất ra đỡ vô số phong đao.
Phi kiếm mà người kia phóng ra cũng không phải là loại vô lực.
Nó trong lúc chiến đấu đã gây nên không biết bao khó khăn cho Mạc Phàm.
Nhỏ nhanh, khó đoán, biến ảo đến lạ thường.
Thanh phi kiếm cũng không khác gì có nhận thứ là mấy, nó cứ theo ý nghĩ của lão tứ mà tùy tâm phóng ra kình lực, tùy tâm chém ra kiếm khí, tùy tâm biến ảo khôn lường.
Nó khiến cho Mạc Phàm phải luôn tập trung, một giây cũng không được buông rơi.
— QUẢNG CÁO —
Còn khó khăn với hai ông già kia là bọn họ bắt đầu kiệt sức.
Mới đại chiến khoảng chừng hai mươi hiệp là sức khỏe của bọn họ đã bắt đầu suy kiệt, tay khó vận lực, người thì chảy đầy mồ hôi.
Nom chỉ có thể trụ được đến hiệp thứ bảy mươi là đã quá sức.
Những người lính ở dưới thấy ba đại cao thủ cứ như thế mà sử dụng khinh công để chiến đấu như thế thì cực kỳ kinh ngạc, không biết biết nội lực phải thâm sâu đến cỡ nào mới có thể đứng trên không lâu đến như vậy.
Có lẽ trình độ của bọn họ chỉ e rằng dù có luyện tới năm một trăm hai trăm tuổi cũng khó mà luyện được tới trình độ của ba người kia.
Lão nhất cắn răng một cái, ra hiệu cho lão tứ chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng để có thể kết thúc được trận chiến trăm phần dai dẳng này.
Hai người vận hết tất cả linh lực cộng thêm cả nội lực thâm sâu dồn về phía lòng bàn tay.
Một cỗ khí thế ngút trời bốc lên, từng đoạn không gian bắt đầu biến dạng theo luồng khí cường hãn của hai ông già.
Lão nhất cùng lão tứ chưởng ra Bắc Hàn Cực m, định một chưởng này đem hết tất cả mọi thứ của mình đồng quy vô tận với Mạc Phàm.
Nhưng mặt hắn vẫn như cũ, không một chút biến sắc khi Bắc Hàn Cực m sắp chạm tới mình.
Mạc Phàm cúi người một cái, người vận nội lực.
Hắn dùng cùng lúc hai tay để so cùng lão nhất và lão tứ!
Một người đối chưởng với hai người, một thân nội lực đối đầu với hai thân hỗn linh nội.
Những tưởng Mạc Phàm chính là kẻ bị bức lui, nhưng không không ngờ cái thứ hỗn độn âm dương nội công ấy có tác dụng phá rối cực kỳ lớn.
Chỉ biết rằng, sau khi đối chưởng thì gần như hai ông lão đó chỉ còn có thể vận linh lực để mà chiến, còn nội lực thì đã bị Mạc Phàm dùng một chiêu hóa thành hỗn độn, không thể sử dụng.
Mười hơi thở là khoảng thời gian mà lão nhất có thể cùng Mạc Phàm so chưởng, sau mười hơi thở lão ta liền bị nội thương nghiêm trọng.
Thấy lão nhất như thế thì lão tứ bị mất tập trung, quay đầu lại nhìn đại ca của mình.
Nhân cơ hội đó Mạc Phàm dùng thức thứ ba của Thất Thập Bát Quái Quyền, Tán Cốt Quyền, đánh thẳng vào người của lão tứ.
Một quyền này của hắn chính là đem xương cốt phàm tục phá nát đi.
Sau những tiếng rắc rắc rợn người, thì lão tứ trừ trên trời cũng rơi xuống.
Vạn nhất chính là một cái thây.
Mạc Phàm lúc này cùng lao xuống, một quyền đấm thẳng vào mặt lão nhất.
Khiến cho máu tơi cùng dịch não bắt tung tóe khắp nơi, ngũ quang thì mỗi thứ văng một hướng.
Cái đầu của lão nhất như trái bóng căng hơi, bị Mạc Phàm dùng quyền đáp xẹp.
Cách Châu chính thấy cảnh Mạc Phàm giết lão nhất này thành ra sinh ra hoảng sợ đến cùng cực.
Hắn cùng vì một cảnh đấm