Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Hai mắt Đường Tố Tố sáng lấp lánh: “Được rồi, chuyện này cũng không ép cha con ngươi được. Ta hỏi lại, ngươi có hy vọng Đường Nghi làm chưởng môn không?”
Tống Diễn Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên trả lời đầy trông mong: “Đương nhiên, đương nhiên đệ tử hy vọng sư tỷ có thể làm chưởng môn. Sư tỷ có thể làm chưởng môn, đệ tử vạn phần hạnh phúc!”
Trong lòng Đường Tố Tố thầm mắng hắn ta ngu xuẩn, cha con ngươi nhất định không muốn đụng đến vị trí này, chẳng lẽ Tống gia lại cho phép ngươi cưới chưởng môn Thượng Thanh Tông? Từ khi quyết định để Đường Nghi kế thừa chức chưởng môn, coi như ngươi đã quyết mình vô duyên với Đường Nghi rồi!
Tuy nhiên, bà vẫn cố nhẫn nại hỏi: “Trước khi chưởng môn Đường Mục đi về cõi tiên đã chỉ định người tiếp nhận là Đông Quách Hạo Nhiên. Bây giờ Đông Quách Hạo Nhiên cũng lâm nạn, theo môn quy, nên để ai tiếp nhận chức chưởng môn này?”
“Cái này…” Tống Diễn Thanh do dự trái do dự phải một hồi, cuối cùng không tình nguyện phun ra một cái tên: “Ngưu Hữu Đạo!” Sau đó cố gắng giải thích: “Nhưng Ngưu Hữu Đạo đã chủ động từ bỏ chức chưởng môn!”
“Tại sao hắn lại từ chối, chắc không cần ta nhiều lời mà tất cả mọi người đều hiểu. Mọi người không lên tiếng vì đều biết hắn không thích hợp làm chưởng môn Thượng Thanh Tông. Vì lẽ đó, Thượng Thanh Tông còn có ai chấp nhận chức chưởng môn? Mọi người rất coi trọng thân thế của cha con ngươi, hy vọng cha con ngươi có thể dẫn dắt, chấn hưng Thượng Thanh Tông, nhưng vì một vài nguyên nhân mà cha con ngươi nhất định không chịu tiếp chưởng. Ba lão già chúng ta đủ uy vọng nhưng Thượng Thanh Tông lại có quy tắc, không cho phép những người đã lui khỏi vị trí trưởng lão quay lại tiếp nhận chức chưởng môn. Thực ra, đáng lẽ Ngụy Đa rất phù hợp nhưng lại bị nói lắp, làm chưởng môn người ta sẽ cười Thượng Thanh Tông chúng ta không có người. Huống Ngụy Đa vốn thật thà thiếu tính toán, thà chết vẫn ôm chặt lấy di mệnh của Đường chưởng môn, la hét kêu gào khi phá vỡ quy củ chính là mở đầu cho tai họa. Y hồ ngôn loạn ngữ như vậy, đành phải phạt đến hậu sơn diện bích hối lỗi! Những người khác thì sao? Ngưu Hữu Đạo bỏ quyền, không ai muốn ra mặt gánh vác cái danh xấu này, ai cũng chỉ bo bo giữ mình!”
Nói đến đây, chính bà cũng không nhịn được mà thầm thở dài, cuối cùng cũng là vì Thượng Thanh Tông hiện tại vừa nghèo vừa túng, lại đang bấp bênh, tương lai tràn ngập nguy cơ, làm dê đầu đàn cũng không dễ. Chứ nếu ở thời kỳ hưng thịnh, chỉ e có cả đống người thò cổ ra muốn cướp lấy cái ghế chưởng môn này cho được.
Tống Diễn Thanh nói: “Cho nên, đệ tử cho rằng sư tỷ thích hợp nhất!”
“Ừ, Đường Nghi là nữ nhi của chưởng môn, trước mắt nàng không đứng ra thì ai đứng ra? Nhưng các đệ tử trong môn đều biết vì sao nàng có được vị trí này, làm sao họ phục? Làm sao chứng minh được Đường Nghi không phải vì lòng riêng? Nàng muốn gánh lấy trách nhiệm này sẽ phải trả giá cực đắt. Ngươi cho rằng nàng nguyện ý gả cho Ngưu Hữu Đạo sao? Đường Nghi muốn ngồi ở vị trí này danh chính ngôn thuận thì nhất định phải có một phương án xử lý công bằng chỗ Ngưu Hữu Đạo. Nàng hy sinh chính mình cũng là vì cho trong ngoài Thượng Thanh Tông một câu trả lời, ngươi hiểu chưa?”
Bà lấy một phong thư từ trong ống tay áo, ném xuống trước mặt Tống Diễn Thanh đang quỳ: “Đây là thư phụ thân ngươi mới gửi tới từ Kinh thành. Ngươi tự xem đi!”
Mặc dù Tống Thư là đệ tử của bà ta nhưng có vài việc Thượng Thanh Tông vẫn phải nhờ Tống Thư, trưng cầu ý kiến của ông ta. Thượng Thanh Tông cũng bất đắc dĩ quan hệ với Tống gia để đổi lấy một chút ủng hộ của ông ta. Tống Thư gửi thư lại cũng tán thành việc để Đường Nghi nhận chức chưởng môn.
Tống Diễn Thanh nhặt thư lên, mở ra xem liền nhăn nhó đau khổ. Cha Tống Thư đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn ta không được có ý đồ gì hết, phải nghe theo sự sắp xếp của Đường Tố Tố, nếu không sẽ nghiêm trị không tha! Đọc xong phong thư, Tống Diễn Thanh ngồi phệt dưới đất, tinh thần chán nản, cõi lòng rỉ máu…
Đuổi được Tống Diễn Thanh đi, Đường Tố Tố đi ra sau hậu viện, thấy La Nguyên Công và Tô Phá đang chơi cờ trong đình. Thấy bà tới, hai người cùng dừng tay, La Nguyên Công nhìn bà, hỏi: “Trấn an được người bên Tống gia rồi à?”
Đường Tố Tố quét mắt nhìn tình thế trên bàn cờ, nói: “Ta vừa đuổi Tống Diễn
Thanh đi rồi, chỉ cần bên Tống Thư không có ý kiến gì thì xem như đã đại diện cho cả Tống gia. Vấn đề bây giờ là Tống Diễn Thanh đang rất xúc động, không chịu được khi phải chịu thiệt so với Ngưu Hữu Đạo. Tên con nhà giàu này có lẽ không dám công khai nhưng cũng không biết sẽ lén lút làm gì với Ngưu Hữu Đạo nữa, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng không thể trả lời các đệ tử bên dưới. Đến khi ấy, sẽ chẳng thể nào giải thích rõ ràng việc Đường Nghi ngồi lên vị trí kia. Ai cũng sẽ nghi ngờ là nàng làm, hậu hoạn vô tận. Tô sư huynh, việc này còn phải nhờ huynh thu xếp người đáng tin đi lo liệu, không thể để cho Tống Diễn Thanh trông giữ Đào Hoa Nguyên kia nữa!”
“Ừm!” La Nguyên Công cũng khẽ gật đầu với Tô Phá. Tô Phá không nói gì, lẳng lặng đứng dậy rời đi.
Đường Tố Tố trầm ổn kiên định nhìn theo bóng lưng ông ta bỏ ra ngoài. Để dọn sạch mọi chướng ngại cho Đường Nghi đăng vị, bà đã rất vất vả. Trượng phu của bà đã chết vì Thượng Thanh Tông, nhi tử của bà cũng chết vì Thượng Thanh Tông, bây giờ, cháu bà cũng chết vì Thượng Thanh Tông. Có thể nói, cả nhà bà đã hy sinh rất nhiều vì Thượng Thanh Tông, bà đã thủ hộ Thượng Thanh Tông như gia nghiệp.
…
Đào Hoa Nguyên.
“Ta là Đồ Hán, từ hôm nay sẽ lo cho việc sinh hoạt thường ngày của ngươi!
Không thấy Trần Quy Thạc và Hứa Dĩ Thiên, chỉ có một người đàn ông cường tráng mất một mắt, còn một chân xuất hiện trước mặt Ngưu Hữu Đạo tự giới thiệu mình. Giọng nói của gã khàn khàn nghèn nghẹt, hình như cổ họng đã bị hỏng, nhìn kỹ có thể thấy ở cổ có vết sẹo, hình như ở vị trí dây thanh quản.
Ngưu Hữu Đạo nhìn người thọt này, da ngăm ngăm đen, râu quai nón kéo dài, không biết có phải vì vết sẹo kéo xiên qua một con mắt không mà nhìn khuôn mặt gã khá dữ tợn, tướng mạo này đi ra ngoài có thể dọa trẻ con khóc thét.
“Làm phiền làm phiền!” Ngưu Hữu Đạo khách khí đón lấy hộp cơm trên tay đối phương.
Đồ Hán lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Vì sao lại đổi người vậy?” Ngưu Hữu Đạo đang lo lắng Tống Diễn Thanh sẽ gây bất lợi cho mình, giờ lại thay người, là ý của Tống Diễn Thanh sao?
Thấy hắn hỏi vậy, Đồ Hán không nói gì, quay người tập tễnh đi thẳng.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, xem ra lại gặp một người không muốn nói chuyện với mình rồi.
Mấy hôm sau, Đào Hoa Nguyên bắt đầu giăng đèn kết hoa, một đám đệ tử Thượng Thanh Tông bắt đầu bận bận rộn trong ngoài Đào Hoa Nguyên, chuẩn bị cẩn thận cho hai hôm sau.
Đứng trên vách núi xa xa, Tống Diễn Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng ghen ghét dữ dội. Vì Đường Nghi, hắn ta đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy này lâu như thế, tưởng rằng miếng thịt đã đưa lên đến miệng rồi, ai ngờ đột nhiên bị người ta cướp mất. Nếu là danh môn đệ tử thì hắn ta cũng đành chịu, nhưng mà lại là thằng nhà quê này, làm sao nhịn nổi chứ! Giờ còn phải trơ mắt nhìn bọn họ bái đường thành thân sao? Càng nghĩ hắn ta càng nuốt không trôi cơn tức này, cuối cùng quay người xuống núi.
Thời gian đưa cơm hộp đến Đào Hoa Nguyên là cố định, một đệ tử cầm hộp cơm, vừa đi qua cầu gỗ liền bị Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc ngăn lại.
“Hai vị sư huynh, bên trên có lệnh chuyện đưa cơm không làm phiền hai vị nữa.” Đệ tử kia khách khí nói một câu.
Tống Diễn Thanh từ đằng sau núi đá đi ra, đi tới trước mặt gã, đưa tay ra nói: “Đưa ra đây, ta kiểm tra một chút.”
“Cái này…” Đệ tử kia hơi khó xử.
Tống Diễn Thanh vươn tay giật lấy hộp cơm, quay người đi ra đằng sau núi đá.
“Tống sư huynh…,” Đệ tử kia nóng nảy đuổi theo, lại bị Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc đứng trước mặt cản lại. Y muốn nói gì đó lại thôi, không dám đắc tội với Tống Diễn Thanh. Ở Thượng Thanh Tông không ai không biết gia cảnh của Tống Diễn Thanh, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng kiêng kị, làm sao y dám chọc vào.