Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Ngưu Hữu Đạo im lặng quan sát một lúc, hỏi: "Phượng Lăng Ba có ở trong phủ Thái Thú không? Phượng Nhược Nam có trong quân doanh ở đó không?"
Thân vệ kia trả lời: "Nghe nói, thương gia gần phủ Thái Thú nói sáng hôm nay mới nhìn thấy Phượng Lăng Ba từ bên ngoài tuần tra trở về, cạnh quân doanh thành Đông cũng có người nhìn thấy Phượng Nhược Nam cỡi ngựa gào thét huấn luyện một đám quân sĩ, chắc là đều có mặt."
"Việc này không nên kéo dài, vậy chớ chậm trễ nữa, gọi các huynh đệ dậy đi." Ngưu Hữu Đạo nói với Viên Cương một tiếng.
Rất nhanh, một nhóm ra khỏi nhà trọ, cưỡi ngựa đi thẳng đến vùng đất ở cửa thành đông, trên đường còn thuê một chiếc xe ngựa.
Một góc bên cạnh cửa thành đông, không dành cho phòng ốc bình dân, toàn bộ mảnh đất này đều dành cho quân doanh, mảnh đất trống bên ngoài được hàng rào bao lại, có quân sĩ canh giữ, người không phận sự miễn tới gần.
Nhóm người Ngưu Hữu Đạo muốn đi vào, đương nhiên bị thủ vệ lên tiếng ngăn cản.
"Làm phiền thông báo Phượng tướng quân một tiếng, nói cố nhân Ngưu Hữu Đạo tới chơi." Nhảy xuống ngựa Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm báo với thủ vệ một tiếng, hắn không tin Khuất Ngũ bên kia một đường nhìn chằm chằm chưa từng thông báo cho bên này biết, chắc hẳn Phượng Nhược Nam đã từng nghe nói đến cái tên Ngưu Hữu Đạo hắn rồi.
Nhìn người tỏ thái độ là thái độ bình thường của chúng sinh, thủ vệ cũng không cho rằng là bá tánh bình dân mà trực tiếp mở cửa, dù sao cả đám đều cưỡi ngựa đó, thoạt nhìn cũng không phải là người bình thường, lúc này mới có người chạy đi thông báo.
Không đợi bao lâu, bên này cho đi, có điều ngựa thì không được vào, phải xét người bỏ lại toàn bộ vũ khí mới được đi vào.
Ngưu Hữu Đạo ném kiếm cho thân vệ, kêu những người khác ở ngoài chờ, chỉ dẫn theo Viên Cương đi vào.
Một tên thủ vệ dẫn đường, dẫn hai người tới sân huấn luyện, chỉ thấy một đám binh sĩ vung đao luyện thương luyện tập ở đó, tiếng hò hét ầm ĩ.
Trên bục chỉ huy, một tướng lĩnh người mặc khôi giáp vóc dáng cao lớn, cầm thương đứng thẳng, quan sát cẩn thận binh lính thao luyện.
Phó tướng bên cạnh thì thầm một tiếng với nàng ta, người tướng lĩnh kia mới quay đầu, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đứng dưới bục chỉ huy.
Nàng ta quay đầu xem xét, Ngưu Hữu Đạo đối mặt với thì sửng sốt, âm thầm đổ vài giọt mồ hôi, nếu không phải từ một số đặc điểm trên người nhìn ra đây là nữ nhân mà nói, có lẽ hắn đã bất đắc dĩ cho rằng đây là đàn ông rồi.
Vóc dáng của vị nữ tướng này còn cao lớn hơn so với nam nhân bình thường, có thể gọi là cường tráng lưng hùm vai gấu, cũng không ăn mặc trang điểm tô son trét phấn như bình thường, có thể nói là mày rậm mắt to, hai mắt sáng ngời có thần, ánh mắt nhìn người khác cũng rất hùng hổ đáng sợ, về mặt khí chất thì hơi thanh tú khác biệt với nam nhân bình thường.
Ngưu Hữu Đạo tương đối nghi ngờ nữ nhân này không phải là nữ nhân mà năm đó từng nhìn thấy lúc mình trôi trên bè trúc, năm đó vị kia phong trần mệt mỏi, lại ngồi trên lưng ngựa, không thấy rõ không biết có phải nữ nhân không, chỉ nghe giọng nói phát ra là giọng của nữ nhân.
Nữ tướng trên bục vung tay lên, động tác thao luyện lập tức ngừng, binh sĩ thao luyện thu quân, trước tiên bước chân tập kết thành đội, sau đó do đội trưởng mang đi.
Xung quanh khôi phục yên tĩnh, đưa mắt nhìn đội ngũ rời đi rồi, nữ tướng mới từ từ xoay người, thương trong tay đột nhiên chuyển một cái, cánh tay lớn vung lên, vèo một tiếng cầm trường thương trong tay ném mạnh ra ngoài, gào thét bắn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Mặt Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, lúc trường thương đến gần, bên cạnh xuất hiện một cánh tay to, bắt được cán thương, làm trường thương theo đà bắn tới đứng yên như chết.
Viên Cương bắt lấy trường thương trong tay, chuyển tay vung lên, trường thương gào thét bay ra ngoài hai mươi mét.
Roạt một tiếng, trường thương trực tiếp đâm xuyên vào cột cờ ở hai mươi mét xa, cắm ở độ cao chừng mười thước trên cột cờ, muốn lấy xuống đoán chừng hơi khó, cũng coi cách Viên Cương biểu đạt sự khó chịu của mình.
Lực cánh tay này, độ chính xác này, làm hai mắt nữ tướng sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Viên Cương tỏa ra ánh sáng kì dị. Không phải nàng ta không có kinh nghiệm nhìn người, cũng nhìn ra Viên Cương không phải tu sĩ, bởi vì lúc Viên Cương phát lực không khách khí thả khí kình, ví dụ như khi quần áo bị thổi bay, nàng ta không tin Viên Cương còn
trẻ như vậy mà tu vi đã có thể đạt tới loại cảnh giới hơi thở hoàn toàn nội liễm làm văn gió bất động, vậy thì chỉ còn một khả năng, khí lực thực sự!
Viên Cương vừa ra tay, rèm sau bục chỉ huy khẽ động, chớp mắt xuất hiện bốn người, lắc mình rơi vào trái phải bên cạnh nữ tướng, một màu áo đen, đeo kiếm, toàn bộ đều là nữ nhân, lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này. Ngưu Hữu Đạo chỉ nhìn một cái, lập tức nhìn ra bốn người này đều là tu sĩ, nhìn tốc độ, tu vi của hai người trong đó chỉ sợ không phải mình có thể so sánh được.
Có thể có tu sĩ làm hộ vệ, không cần suy nghĩ nhiều, người nữ nhân mạnh mẽ to lớn này chỉ sợ là Phượng Nhược Nam.
Nữ tướng đi tới bên này, đứng ở đường biên bục chỉ huy, từ trên cao nhìn xuống quan sát hai người, ánh mắt đảo vài vòng trên mặt hai người, hỏi: "Ai là Ngưu Hữu Đạo?" Trọng điểm của ánh mắt lại chăm chú vào gương mặt Ngưu Hữu Đạo, rõ ràng đã đoán được ai là chính chủ.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói: "Tại hạ chính là Ngưu Hữu Đạo, tham kiến Phượng tướng quân!"
Không sai, vị nữ tướng này chính là con gái út trong ba người con của Phượng Lăng Ba - Phượng Nhược Nam, nghe vậy lông mày nàng ta hơi nhướng lên. "Cố nhân? Ta và ngươi xem là cố nhân gì?"
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: "Tướng quân có còn nhớ bè trúc bên bờ sông quận Tử Vân năm đó không? Ngưu mỗ ngược lại khắc sâu ấn tượng đối với tướng quân đấy, tránh thoát mũi tên tướng quân bắn tới lại xém chút chết cóng dưới sông luôn."
Khóe môi Phượng Nhược Nam cong lên, việc này nàng ta vẫn nhớ, xem như không nhận được thông báo của đám người Thương Triêu tông, nàng ta rất có ấn tượng đối với cái tên Ngưu Hữu Đạo này. Năm đó sau khi bắn ra minh bài rồi bỏ đi nàng ta mới nhớ tới, tiểu tử kia sẽ không chết cóng dưới sông đó chứ? Sau đó muốn quay trở về xem sao, nhưng suy xét đến dòng chảy của con sông, đoán chừng cũng không tìm được, bèn xem như thôi. Mà sau đó điều khiến ấn tượng tăng thêm chính là người Thượng Thanh tông cầm minh bài đến tìm nàng ta xác minh xem phải chăng có thật sự gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, nàng ta mới biết được tên tiểu tử thông minh nhanh nhạy trên bè trúc đó tên là Ngưu Hữu Đạo, đã vào Thượng Thanh tông, chỉ là việc này đến giờ Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa biết mà thôi.
Sau đó chính là gần đây, vừa nghe nói pháp sư tùy tùng của Thương Triêu Tông là đệ tử Thượng Thanh tông, tên là Ngưu Hữu Đạo, nàng ta lập tức nhớ ra là ai. Mà theo tin tức sáng nay mới nhận được, Ngưu Hữu Đạo liên tiếp đánh bại ba sư huynh đệ Tống Diễn Thanh, càng làm cho nàng ta vô cùng kinh ngạc bởi tên Ngưu Hữu Đạo này mới gia nhập Thượng Thanh tông mấy năm mà lại có thực lực bậc ấy? Vừa rồi ném mạnh một thương ra là có ý thăm dò, không ngờ Viên Cương lại cắt ngang.
"Thì ra là ngươi à!" Phượng Nhược Nam hơi khinh thường, mặt mang vẻ châm chọc hỏi: "Sao đây? Hôm nay chạy tới là muốn tìm bổn tướng quân báo thù ư?"
Ngưu Hữu Đạo đáp: "Không dám, hôm nay là phụng lệnh vương gia đến quận thành mua sắm, nhớ tới có vị cố nhân ở đây, nên đặc biệt tới thăm hỏi."
Phượng Nhược Nam: "Chỉ vì chuyện này?"
Ngưu Hữu Đạo cười khan một tiếng: "Đương nhiên, còn có chút việc nhỏ muốn xin tướng quân giúp đỡ chút."
Phượng Nhược Nam không khỏi cười lạnh, như rõ ràng muốn nói dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi? Chẳng qua ngoài miệng vẫn sảng khoái nói: "Nói sơ một chút nghe xem."
Ngưu Hữu Đạo chà xát hai tay, hơi ngượng ngùng nói: "Muốn tìm tướng quân mượn ít tiền, không biết trong tay tướng quân có tiện không?"