Tần Mộc Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, "Anh thường xuyên đến nơi này ăn cơm?"Cùng với nữ thần mặt đối mặt, làm Tư Dực Dương khẩn trương mà nuốt nuớc miếng.
Nói tới cũng thật nực cười, hắn chính là một công tử ăn chơi nổi tiếng, chẵng bao giờ đụng tới chiếc lá trong hàng vạn bông hoa, còn phụ nữ đã chơi thì không tính một vòng kinh đô thì cũng phải nữa vòng, nhưng hiện tại hắn ta lại rất khẩn trương.
"Đúng! Đúng vậy, vì mẹ tôi thích hương vị ở đây, nên tôi thường xuyên tới.
"Mẹ anh thích hương vị gì, có liên quan gì đến anh!Tần Mộc Vũ cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn mỉm cười.
Điện thoại của Tư Dực Dương đặt ở trên bàn đột nhiên màn hình sáng lên, cô quét mắt nhìn liền nhìn thấy ảnh màn hình khoá là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất.
Người phụ nữ này cô biết, đây chính là chủ tịch tập đoàn Tư thị cũng chính là mẹ của Tư Dực Dương.
Cô nhíu nhíu mày, cảm thấy có gì đó quái quái.
Vừa vặn lúc này, điện thoại Tư Dực Dương vang lên.
Hắn thần sắc ấm áp, "Mẹ, con đang ăn cơm, mẹ ăn rồi sao!"“Con biết rồi, đuợc, tạm biệt mẹ.
”Hắn không có ý định tránh đi nên Tần Mộc Vũ nghe đuợc hết toàn bộ cuộc nói chuyện, đôi mắt hoa đào có chút khó hiểu, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà người nhà lại phải gọi tới kiểm tra?Đột nhiên nhanh trí, nháy mắt liền minh bạch.
Thì ra Tư Dực Dương chính là cái mẹ khống!Trong truyền thuyết thường gọi là mẹ bảo nam, lúc ăn cơm cũng yêu cầu cùng mẹ gọi điện thoại, nói chuyện ba câu cũng không rời khỏi mẹ, ngay cả màn hình di động cũng là ảnh chụp của mẹ.
Có thể thấy đuợc mẹ hắn có vị trí rất quan trọng đối với hắn.
Tần tiểu thư giỏi nhất việc xem người khác gọi món, rồi sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại kế hoạch.
Tư Dực Dương cúp điện thoại, liền nhìn thấy Tần Mộc Vũ đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn ta đến thất thần.
Ánh mắt chăm chú đến mức làm mặt hắn cũng phải đỏ.
Ngoạ tào, cô vì cái gì dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, chẳng lẽ bị vẻ ngoài đẹp trai của hắn mê hoặc, nên đã thích hắn rồi sau?Trong lòng Tư Dực Dương run rẩy, đỏ mặt hỏi, "Cô! Cô vì sao lại nhìn tôi như vậy?"Tần Mỗi Vũ thu hồi ánh mắt, “Xin lỗi, là tôi đang suy nghĩ, mẹ của anh khẳng định là rất xinh đẹp.
”“Cô như thế nào biết?” Tư Dực Dương kinh ngạc.
“Nhìn anh là biết, người ta thường nói con trai giống mẹ, mà mẹ của anh nếu không phải là một đại mỹ nhân, như thế