*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc./ᐠ???? ‸ ????ᐟ
Trường học được nghỉ, khu khuôn viên thường ngày náo nhiệt khiến người ta cảm thấy phiền phức trong nháy mắt liền trở nên vắng lặng.
Cố Trung tự nhiên không cảm thấy có gì thú vị để làm, sau khi tiễn mấy người bạn trong kí túc ra ga xe lửa cũng không vội về nhà.
Trường học quạnh quẽ, trong nhà càng quạnh quẽ hơn.
Cậu ngồi trên ghế khán đài nhìn mấy đứa nhóc cấp hai không được nghỉ Tết chơi bóng.
Bình thường thấy mấy đứa nhóc cấp hai này khiến cậu đến là phiền lòng, mà khi trường học không còn ai cậu mới phát hiện học sinh cấp hai quả thật rất ít.
Đột nhiên cũng hiểu được tư vị mùa đông, rõ ràng so với tiết trời mùa thu thì hoàn toàn cô độc.
Kể từ khi biết “lão đại” kia đã chết, cậu càng cảm nhận được điều này.
Cậu có các mối quan hệ rất tốt, bạn thân, bạn cùng lớp, nhưng cũng không có giao tình mật thiết với bất kì ai, thời đại này tình cảm như vậy cũng không dễ dàng có được.
Đằng sau vẻ hờ hững thường thấy kia Tề Việt hẳn cũng rất cô đơn.
Cho dù hắn không thật sự nhận ra.
Quả bóng rổ nảy ra khỏi sân bóng bay về phía Cố Trung, kèm theo một câu nói: “Chơi bóng không?”
“Không.” Cố Trung bắt lấy ném trở lại.
“Cậu học trường cấp hai sao?” Người này nhận lấy quả bóng.
Cấp hai cái ông nội ngươi. Cố Trung nhìn người kia không lên tiếng, biểu cảm trên mặt không mấy vui vẻ.
Cái trường đại học chắp vá này thì thôi đi, còn nói cậu học “cấp hai”, cảm giác đột ngột rớt xuống một cấp thật khiến cậu bực mình.
Cậu đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Có phải lần trước anh chơi bóng với bọn tôi liền thua không?” Người kia lại hỏi thêm một câu, trong âm thanh mang theo tiếng cười đắc ý.
Cố Trung lùi bước quay đầu lại nhìn người kia.
Thua cái ông nội ngươi. Chơi bóng thua nhiều trận như vậy, ai mà biết lần trước là lần nào!
“Đừng nói nữa.” Một người khác vỗ vỗ vai người kia nhỏ giọng nói, “Anh ta làm ở tiệm cà phê đấy đấy.”
“Tiệm cà phê nào?” Người kia hỏi.
“Là cái người họ Tề… cánh tay có hình xăm ấy.”
Cố Trung tặc lưỡi, quay người bỏ đi.
Thời tiết trở lạnh đã được một thời gian, cánh tay Tề Việt cũng không còn lộ ra ngoài nữa, nếu bọn họ không nhắc đến cậu cũng không nhớ Tề Việt còn có một hình xăm. Đã từng có một khoảng thời gian cậu muốn hắn để lộ ra cho cậu học tập.
Hôm nay Cố Trung không đi làm, Tề Việt cho cậu nghỉ ngơi hai ngày nhưng cậu giãy dụa nhất quyết hôm sau sẽ quay trở lại pháo đài. Cậu không muốn về nhà, cũng không muốn gặp lại mấy người bạn cũ đỗ vào trường giỏi, lại càng không muốn gặp những người trượt đại học.
Đương nhiên đôi lúc cậu thấy mình chỉ đang kiếm cớ. Cậu chính là muốn đến pháo đài thoải mái được ở cùng một chỗ với Tề Việt. Khi Cố Trung chạy qua chạy lại, Tề Việt cũng không để ý cậu cho lắm, chắc là vì muốn để cậu ổn định lại cảm xúc sau kì thi.
Cố Trung trở lại kí túc xá, đem ba lô đã chất đủ đồ đạc treo lên xe đạp, đầu tiên đến chợ thực phẩm trên đường Bắc Phong, mua hai củ khoai lang nướng lớn như quả dưa hấu rồi mang đến pháo đài.
Lúc này đã quá giờ uống trà chiều, mà lại chưa đến bữa tối, trong cửa hàng tầng một không có một bóng người.
“Tiểu Trương, lần trước cậu bị đuổi việc là do nói quá nhiều ảnh hưởng đến lòng tự trọng của ông chủ đúng không?” Tề Việt ngồi trên ghế dựa vào tường, chân gác lên một cái ghế khác, bận bịu nói chuyện với Tiểu Trương phía sau quầy bar.
“Không phải.” Tiểu Trương trả lời.
“Nếu một ngày cậu bị tôi đuổi việc thì chính là lí do này đó.” Tề Việt nói xong quay đầu lại liền thấy Cố Trung, nhướn mày, “Nhị? Sao cậu lại đến? Không phải nói ngày mai sao?”
“Rảnh rỗi thôi.” Cố Trung đặt túi khoai nướng lên quầy bar, “Bây giờ tôi về nhà vẫn còn sớm.”
“Quan hệ gia đình của cậu không tốt đâu nha.” Tề Việt chậm rãi xoay người nói.
Tiểu Trương bê hai cốc ca cao nóng lên tầng hai, Cố Trung nhanh chóng pha cho mình một cốc cà phê nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh Tề Việt nói, “Tôi phát hiện ra anh đúng là… chỉ có thú vui làm tổn thương người khác thôi.”
“Ghen tị đi, lâu rồi còn chưa có làm cậu đau lòng.” Tề Việt cười cười.
“Tiểu Trương thật thà như vậy mà anh còn nói cậu ấy,” Cố Trung nhỏ giọng, nhìn lên tầng thì thấy Tiểu Trương đang cầm khay đi xuống.
“Cho cậu ta tăng ca liền bận tối mắt tối mũi, như thế sẽ không có cách nào cự tuyệt.” Tề Việt nhiền thoáng qua Tiểu Trương, “Có đúng không Trương Nhi.”
“Đâu có ai đồng ý làm thêm giờ đêm giao thừa chứ.” Tiểu Trương thở dài, “Lại nói đêm giao thừa làm gì có ai đi uống cà phê.”
“Tôi tận tâm với nghề.” Tề Việt đốt một điếu thuốc, “Tôi cho cậu tiền thưởng, lại còn làm bít tết, muốn ăn gì tôi cũng làm được nha…”
“Anh Tề, em nói thật ngày đó chỉ có một mình anh thôi, không có khách đâu,” Tiểu Trương vừa nói vừa lau quầy bar, “Không thì anh thử hỏi người khác đi… Tiểu Cố ấy?”
Cố Trung quay lại nhìn Tề Việt. Hắn chậm rãi phả ra một làn khói mờ, sau đó từ từ dí tắt điếu thuốc rồi mới mắt đối mắt với cậu.
“Tôi…” Cố Trung muốn nói mình có thời gian rảnh.
“Cậu ta không rảnh.” Tề Việt ngắt lời cậu, cậu chỉ có thể ngậm miệng.
Cậu chắc là không bận gì, mặc dù ba Cố hẳn sẽ không đồng ý.
Đêm 30 hàng năm cả nhà cậu đều đi thăm bà nội. Một nhà đông đủ, trước tiên sẽ chuẩn bị đồ ăn, sau đó quây quần bên mâm cơm rồi đốt pháo bông. Ngày này mọi người đều thức trắng đêm nói chuyện phiếm, chơi mạt chược, đánh bài, mãi đến bữa trưa ngày hôm sau mới có người đi ngủ.
Tác chiến liên tục hai mươi tư tiếng như vậy, Cố Trung không chống đỡ nổi, mà cũng chẳng muốn chống đỡ. Cậu không thích làm những chuyện ấy, không thích ăn uống, không biết chơi mạt chược, mà đánh bài với họ hàng thân thích toàn phải giữ ý tứ, đánh thắng hay thua cũng không thể kích động phun ra một câu chửi thề.
Thế là cậu lúc nào cũng nói mình đang chơi điện thoại hoặc chơi game trên máy tính.*
Bản gốc: 或者猫在电脑前玩游戏: tui đọc QT không có hiểu nên chém ah
Vì vậy cậu có thể làm thêm giờ.
Nhưng mà… thẳng thắn như thế, vội vàng đồng ý có phải có chút không hợp lý sao?
Tiểu Trương bày ra bộ mặt đau khổ trốn không thoát, nhìn có vẻ muốn động tay động chân rồi, so với ông chủ kia cậu cũng không biết Tiểu Trương lấy động lực ở đâu ra.
Nhưng cũng phải nói thật, khi Tề Việt nói sẽ làm bít tết cho cậu ta, thậm chí thích ăn gì hắn cũng sẽ nấu, Cố Trung cảm thấy ghen tị, chắc kiếp trước cậu chính là chết đói.
Vừa tan làm Tiểu Trương liền chạy mất, thật giống như sợ Tề Việt lại đá cho cậu ta một cái rồi bắt làm thêm giờ. Nhìn thấy hai vị khách đi vào, Tề Việt đứng dậy đi lên tầng.
Làm bít tết, muốn ăn cái gì liền làm cái đó.
Một lúc sau, hắn quay trở lại ngồi cạnh Cố Trung nói, “Pha cho tôi một cốc trà đen, nhiều sữa không đường.”
“Ừm.” Cố Trung đứng dậy đến chỗ quầy bar pha trà cho Tề Việt.
“Cậu làm không có lương tâm gì cả,” Tề Việt nhấp một ngụm trà.
“Tại sao… anh phải mở cửa vào đêm giao thừa?” Cố Trung không thể hiểu được suy nghĩ của Tề Việt.
“Tôi hứa với một người.” Tề Việt nói.
“Hứa… với ai vậy?” Cố Trung có chút giật mình hỏi lại, nhưng Tề Việt chưa trả lời cậu đã cảm thấy mình đại khái có thể đoán được. Mặc dù có chút không thể tưởng tượng được, nhưng đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu.
“Ba của Tề Miêu Miêu.” Tề Việt cười.
Quả nhiên là vậy. Bất quá tuy rằng đoán đúng người, Cố Trung lại không nghĩ ra họ đã hứa với nhau điều gì mà lại khiến Tề Việt lại kiên trì như thế.
“Có một năm, bọn tôi đêm 30 không có nơi nào để về liền đi bộ trên phố giữa đêm lạnh.” Tề Việt tựa đầu vào ngạch cửa sổ, ánh mắt không biết đang nhìn về đâu, “Người đó nói phải chăng bây giờ có một cửa tiệm đón khách thì tốt rồi, có thể đi vào đó ngồi đợi. Sau đó tôi nói tôi sẽ mở tiệm cà phê, đến đêm 30 sẽ không đóng cửa, anh ấy cứ đến là được.”
Cố Trung nhìn hắn một lúc lâu mới hỏi lại: “Vậy thôi à?”
“Ừm.” Tề Việt dời mắt sang người cậu, “Chứ cậu nghĩ như thế nào?”
“Tôi tưởng phải có gì đó thật đặc sắc.” Cố Trung thành thật trả lời.
“Cậu xem quá nhiều tiểu thuyết phim ảnh rồi.” Tề Việt đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, “Người ở đâu ra mà đông như vậy? Cậu nói xem, nếu tôi kể chuyện này cho bọn họ liệu có ai muốn đến làm thêm giờ không?”
“Anh đừng nói.” Cố Trung nhanh chóng đáp lại, “Anh không nói sẽ không ai đến đâu.”
“Làm sao?” Tề Việt vui vẻ, “Sợ người ta đến đây à?”
Cố Trung thở dài: “Tôi nghĩ đêm 30 làm gì có ai đến ăn uống chứ, anh thuê thêm người để làm gì?”
“Tại vì cô đơn.” Tề Việt trả lời.
Cố Trung nhìn hắn không lên tiếng.
“Cậu nữa.” Mũi chân Tề Việt nhẹ nhàng chạm vào chân cậu một cái, “Cũng đừng cân nhắc việc đến đây, tiền thưởng tăng ca không có nhiều, phí phạm một buổi tối không lời chút nào nha.”
“Tôi… Không phải vì tiền thưởng…” Cố Trung nói.
“Hóa ra là vì tôi sao.” Vẻ mặt Tề Việt dường như giật mình nhận ra, dùng ngón tay tạo thành hình khung cửa nhìn cậu, “Đừng nói gì, tôi thật sự cảm động điểm này ở cậu, nếu cậu kiên trì thêm một chút tôi liền…”
Cố Trung đứng dậy: “Tôi về đây, mai sẽ đến làm việc.”
Phía sau truyền đến tiếng cười vui sướng của Tề Việt.
Ngoài đường mùa đông hiu quạnh, cảnh tịch mịch của cái lạnh theo gió mùa phương Bắc cuốn lên cát mịn cùng lá cây.
Cảm thấy cô đơn. Cố Trung giơ tay lên bắt lấy chiếc lá khô rơi xuống mặt mình, cúi đầu nhìn một chút liền nhận ra chỉ là miếng băng dính bị xé ra từ một vỏ bao bì. Cố Trung cau mày ném vật bỏ đi này vào thùng rác bên cạnh. Cô đơn chính là kiểu mỗi năm, trước khi những lễ hội náo nhiệt, ồn ào nhất sắp diễn ra thì sẽ đặc biệt cảm thấy cô quạnh.
Tề Việt không về nhà ăn Tết sao? Cố Trung đột nhiên phát hiện ra mình đã quen người này lâu đến như vậy, nhưng tuyệt nhiên chưa từng nghe hắn nhắc đến gia đình. Người duy nhất được coi là “người nhà” của hắn chính là con gái nuôi Tề Miêu Miêu, còn bằng hữu thân thiết nhất của hắn cũng là ba của Tề Miêu Miêu, mà người này đã không còn.
Tề Miêu Miêu cũng mang họ Tề sao? Tên là Miêu Miêu?
Cố Trung bóp chặt phanh xe, nhìn chằm chằm vào đèn đỏ ở ngã tư.
Cậu hình dung ra một vài đường nét. Tề Việt giống như một làn khói mập mờ, nửa thật nửa ảo, không thể nhìn ra. Nhưng có những đặc điểm lại mơ hồ thấy rõ được. Đối với cậu mà nói, đó chính là sức hút. Những điều bí ẩn Tề Việt mang theo mình đã hấp dẫn cậu.
Tuy nhiên việc cậu đi làm thêm vào đêm 30 bị ba cậu kịch liệt phản đối, cho dù cậu không tham gia các bữa ăn hay chơi mạt chược, nấu ăn cũng không biết, đánh bài thì chẳng mấy nhiệt tình, nhưng nơi cần có mặt thì vẫn phải có mặt.
“Ba không quản con muốn thể hiện bản thân, cũng không để ý trái tim hay tâm hồn con muốn tung bay đi đâu, nhưng đêm giao thừa con phải cùng ở lại ăn Tết!” Ba Cố nhìn cậu.
Cố Trung không hé răng.
“Con là đi làm thêm giờ hay hẹn hò?” Mẹ Cố hỏi.
“Hả?” Cố Trung ngẩng đầu nhìn mẹ mình, cảm thấy đã tìm được một tia hy vọng. Để cho an toàn, cậu ngoan ngoãn trả lời mong mẹ sẽ đồng ý, “Con làm thêm.”
“Vậy cái cô chủ tiệm lần trước con nấu cơm cho cũng làm thêm giờ à?” Mẹ Cố ngồi xuống bên cạnh cậu nhỏ giọng hỏi.
Cố Trung cảm nhận được ánh mắt của ba đang nhìn mình, hắng cổ họng một cái rồi không nói gì thêm.
“Nói chuyện yêu đương ông ngăn cản cũng không nổi đâu, cái này phải để nó tự quyết thôi,” mẹ Cố nói với chồng mình xong lại quay qua nhìn cậu, “Nhưng con vẫn phải ăn cơm cùng cả nhà. Ăn xong thì đi làm.”
Quyết định của mẹ cậu khiến Cố Trung rất ngạc nhiên. Trước đây cậu không thấy mẹ mình mong đợi cậu yêu đương với ai, mà vừa lên đại học lại cảm giác như muốn bế cháu đến nơi.
“Con có… tiền tiêu vặt không ạ?” Cố Trung thử hỏi một câu.
“Không.” Mẹ Cố trả lời thẳng thừng, “Có thể cho con tiền mừng tuổi sớm.”
“Một trăm đúng không ạ?” Cố Trung hỏi.
“Con muốn nhiều hay ít thì từ trước đến giờ nhà ta đều lì xì một trăm đồng.” Mẹ Cố nói.
Một trăm đồng là người trong nhà. Còn họ hàng của cậu đều đồng ý với nhau đều sẽ chỉ lì xì năm mươi đồng, hơn nữa năm nay cậu còn không có bởi vì lên đại học sẽ không được nhận hồng bao nữa.
Một nhà đoàn kết lại bắt nạt một đứa trẻ con.
Hừ.
Đêm 30 ăn uống xong có thể đến pháo đài làm thêm giờ, trong nhà vì muốn để dành thời gian chơi bài nên ăn cơm rất sớm. Cậu có lẽ sẽ đến kịp để Tề Việt làm bít tết cho mình.
Nhưng chuyện này Cố Trung không nói cho Tề Việt vì hắn hẳn là không đồng ý, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy hắn vốn dĩ không có ý định cho cậu tham gia cùng bữa ăn này, nhưng lý do là gì thì không biết.
Khoảng thời gian này năm ngoái vẫn còn đang mở cửa tiệm. Mấy cặp đôi trẻ tuổi trước khi về nhà sẽ ghé qua đây ngồi một lát, uống cà phê mà lưu luyến nhau không nỡ rời xa, ánh nến lại càng tạo ra bầu không khí tương tư thương nhớ.
Hàng ngày Cố Trung làm việc đều chứng kiến cảnh này. Lúc đầu cậu còn thấy khá buồn cười, nhưng dần dần lại có chút khó chịu, cảm nhận rõ thế nào là một cẩu độc thân.
Mỗi khi mấy cặp tình nhân ấy trốn trên tầng hai tầng ba để làm những chuyện khác người, cậu liền ngay lập tức xuất hiện, lau lau cái bàn, kê lại mấy cái ghế, đến khi không có gì làm lại giả vờ đi ngang qua.
“Cậu cứ suốt ngày làm bóng đèn như vậy, thật vô lương tâm.” Tề Việt dựa vào bên cửa sổ, ngậm điếu thuốc nói.
“Tầng một còn có khách đấy.” Cố Trung nhìn hắn, “Anh đừng hút thuốc nữa, trời lạnh như vậy còn mở cửa sổ.”
“Chỗ tôi đứng không lạnh.” Tề Việt nhìn hai bàn trống bên cạnh mình.
“Có phải mọi người chán quá liền đến đây không vậy?!” Cố Trung nói, “Tầng hai đều kín khách cả rồi.”
“Rất tốt mà.” Tề Việt quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Yên tĩnh.”
Cố Trung không tiếp tục nói nữa, lại bận bịu làm việc.
Trong cửa tiệm không có nhân viên nào đồng ý làm thêm vào đêm giao thừa. Tề Việt hỏi ai cũng bị từ chối, liền không phí sức nữa, cầm tờ giấy rách nát ghi ra những món định làm vào đêm 30.
Ngày hai mươi chín Tết, sau khi tổng vệ sinh cửa tiệm xong Cố Trung từ trên tầng đi xuống, chỉ thấy một mình Tề Việt đang ngồi ở quầy bar nhìn nhìn tờ giấy.
“Tầng trên đều dọn dẹp xong rồi.” Cố Trung bước đến bên cạnh quầy bar nói.
“Ừm.” Tề Việt đứng dậy, “Cậu chờ một chút.”
“Ồ,” Cố Trung ngồi đợi hắn đi đến chỗ tủ quần áo, lúc quay lại cầm theo một cái áo khoác tay đang tìm kiếm trong túi, “Là lì xì sao?”
“Ừ.” Tề Việt lấy ra một bao lì xì đỏ đưa cho cậu.
“Rất lớn sao?” Cố Trung sờ sờ bóp bóp, “Có vẻ rất lớn nha.”
“Là cái gì lớn?” Tề Việt cúi đầu.
“ĐM.” Cố Trung cảm thấy mình đến là cạn lời, “Anh có liêm sỉ một chút! Thật giống mấy gã đàn ông thô lỗ.”
“Dày không?” Tề Việt hơi cười cười nhìn cậu, “Đều là tờ mười đồng.”
“Cảm ơn anh Tề.” Cố Trung nói, “Năm mới vui vẻ.”
“Về đi.” Tề Việt vẫy tay về phía cậu, “Mồng hai cậu đi làm.”
Cả một năm làm việc không ngừng đột nhiên được nghỉ ngơi, Cố Trung cảm thấy hơi trống rỗng. Thật ra ngày 30 ở nhà cũng rất bận rộn nhưng không hề giống như lúc ở pháo đài. Có hơi phiền lòng.
Sáng sớm cậu đã đi thăm bà nội, họ hàng thân thích trong nhà đều đến, cả ngày đều náo nhiệt cùng một chỗ, vừa chuyện trò vừa làm việc. Cố Trung ngồi lỳ ở trong góc ghế sô pha, không khí ồn ào khiến cậu hơi chóng mặt nên cậu đưa cháu trai nhỏ của mình ra ngoài đi đốt pháo.
Bây giờ đã là xế chiều, trên đường không còn bóng người, xe cộ cũng biến mất. Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng pháo nổ không ngừng. Cậu nhìn làn khói bốc lên cùng tiếng “độp độp”, chính là bởi không có người đi lại, hơi lạnh trong không khí hòa với mùi thuốc nổ trong pháo lại trở nên rất dễ chịu.
Cậu muốn gọi điện hỏi Tề Việt đang làm gì, nhưng do dự một lúc lại thôi.
Trong bữa cơm Tề Việt gửi cho cậu một tin nhắn hỏi cậu để hộp sữa mới mua tuần trước ở đâu. Cố Trung chỉ chỗ cho hắn xong lại nhắn thêm một tin nữa, “Anh ăn cơm chưa?”
“Lát nữa tôi ăn, một mình ăn rất đơn giản.” Tề Việt trả lời cậu.
Trong nhà ăn cơm vẫn như vậy, ồn ào lại hỗn loạn, có ba mâm cơm nhưng hơn một nửa đều đang đứng, đi tới đi lui chúc rượu năm mới nói chuyện phiếm, Cố Trung ăn đại mấy miếng rồi rời đi.
Cậu quay sang tìm mẹ Cố, nhìn đi nhìn lại đến năm phút cũng không thấy, đừng nói là mẹ cậu, ngay cả những người khác cũng không nhận ra ánh mắt ấy. Cậu xác định mình chính là không khí, thế nên đứng dậy đi ra cửa.
Phải đi ngược gió mùa đông Bắc, Cố Trung liền quàng khăn bọc đầu mình thành một quả bóng, nhảy lên xe phóng ra đường y một vẻ “cưỡi mây đạp gió.”
Trên đường không có ai, nếu có cũng không thể thấy rõ, xung quanh đều là sương mù.
Cậu co hết người lại, mãi đến khi nhìn thấy hình bóng pháo đài quen thuộc mới vươn cổ ra.
Pháo đài vẫn mở cửa, ánh đèn từ tầng một đến tầng ba đều sáng, từ cửa sổ tỏa ra một tia ấm áp màu vàng không khác biệt gì so với ngày thường.
Cậu dắt xe đạp ra cửa sau, lúc kéo khăn quàng xuống đột nhiên cảm thấy phấn khích, không biết là mong đợi nhìn thấy Tề Việt hay là phản ứng của hắn khi thấy cậu.
Từ phía Tề Việt vang lên một tiếng đốt pháo, cậu bước tới vén vén rèm cửa nhìn vào bên trong.
Tề Việt quay lưng về phía cửa đứng cạnh một cái bàn ở trong góc, vì thế không thể nhìn thấy hắn đang làm gì. Cái bàn kia ở sát cửa sổ hướng ra một bức tường gạch cũ nát chi chít những nét vẽ xấu xí. Cố Trung luôn nói rằng bàn đó có view đẹp nhất tầng một bởi vì không cần phải nhìn thấy cảnh đường phố hỗn loạn.
Cậu rón rén kéo rèm cửa lên đi vào trong, tiếng pháo nổ rất lớn khiến cậu nổi lên ý định dọa Tề Việt một phen.
Vừa đứng lên tiến vào được hai bước, tiếng đốt pháo đột nhiên ngừng, cậu chưa kịp lên tiếng Tề Việt đã mở miệng, “Đến rồi sao?”
“A!” Cố Trung sợ hết hồn kêu lên một tiếng.
“Sao lại phản ứng như vậy.” Tề Việt nhấp nhấp miệng quay đầu lại nhìn cậu, “Lá gan nhỏ như vậy còn định dọa tôi?”
“Làm sao anh biết có người đến?” Cố Trung hỏi, bấy giờ mới thấy rõ Tề Việt đang bày một bộ dụng cụ ăn lên bàn, bát, đĩa, dao, nĩa mỗi món hai chiếc.
“Cậu khóa xe phát ra tiếng động lớn như vậy, tôi ở tầng trên cũng nghe thấy có người đi tới.” Tề Việt trả lời.
“Tôi ăn cơm xong lại đến…” Cố Trung nhìn bát đũa trên bàn, lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Tề Việt, “Anh không bất ngờ khi thấy tôi à?”
“Tôi biết cậu sẽ đến.” Tề Việt lấy chiếc tạp dề vắt trên ghế mặc vào, “Còn ăn được nữa không? Tôi đang làm bít tết.”
“Đây là chuẩn bị cho tôi à?” Cố Trung hỏi.
“Không phải. Nếu cậu không ăn tôi sẽ để lại cho ba Miêu Miêu.” Tề Việt cười đến híp cả mắt.
“Đừng dọa tôi.” Cố Trung vừa nói vừa kéo ghế lại ngồi xuống, “Ông chủ à, tôi muốn ăn bít tết rưới sốt tiêu đen, súp ngô nhiều bơ, một ly vang đỏ, điểm tâm ngọt còn muốn ăn sữa chua hạnh nhân bí ngô cùng bánh donut…”
“Cậu đúng là không biết xấu hổ.” Tề Việt nhìn Cố Trung.
“Anh nói chỉ cần đi làm thêm hôm nay, muốn ăn gì anh cũng làm còn gì,” Cố Trung tháo khăn quàng, cởi áo khoác dựa người vào ghế, “Anh làm cho tôi một phần pudding sữa bò trước đi.”
Tề Việt cười cười đi ra.
Cố Trung ngồi bên cạnh bàn sửng sốt một lúc, lại thấy Tề Việt chắc sẽ không nấu những món ấy cho mình đâu. Pudidng ngược lại luôn có sẵn, vì thế cậu đứng dậy định lấy một phần ăn trước.
Vừa quay người lại đã thấy Tề Việt dùng khay bưng một phần pudding sữa bò mang đến.
“Phục vụ chu đáo như vậy luôn sao?” Cố Trung ngẩn ra.
“Cậu không ăn thì tôi để lại cho…” Tề Việt đặt đĩa bánh lên bàn.
“Ăn ăn ăn ăn, tôi muốn ăn nên mới gọi!” Cố Trung ngắt lời hắn, ngồi xuống bàn cầm cái thìa lên, “Những món khác đâu?”
“Đợi.” Tề Việt vỗ vỗ vai cậu, bóp một cái rồi
đi về phía bếp.
Cố Trung nhanh chóng xử lý hết pudding, đứng lên đi về phía sau quầy bar dựa sát người vào cửa sổ trước nhà bếp, cẩn thận ngó đầu vào, thấy Tề Việt đang xắn tay áo lên làm bít tết.
“Trừ tiền cậu.” Tề Việt lại không quay đầu lại mà nói.
“A, có phải anh có sức mạnh đặc biệt nào đó không?” Cố Trung nói, “Tại sao không cần quay lại chứ?”
“IQ và khả năng quan sát của tôi chắc là được thần tiên ban cho rồi,” Tề Việt hướng tay về phía phía cái nồi đã gỉ thép gảy gảy, “Đứng ở đây có thể nhìn thấy cửa sổ.”
“À…” Cố Trung nhìn theo chiếc nồi kia.
Ngạc nhiên một lúc Tề Việt cũng không để ý đến cậu nữa, cậu đành phải về quầy bar tự vắt cho mình một cốc nước cam rồi ngồi ở đó.
Tề Việt nấu ăn thao tác đều rất gọn ghẽ, không lâu sau đã đem ra bít tết, còn kèm theo món điểm tâm lấp lánh hấp dẫn.
Cố Trung cực kì cảm động, mặc dù điểm tâm cậu muốn đều có sẵn trong cửa hàng, nhưng Tề Việt lại nhớ rõ mà làm theo. Điều áy náy duy nhất chính là Tề Việt đã sớm làm xong cháo và bánh quẩy đầy một bàn lại còn nấu thêm cho cậu.
“Ăn đi.” Tề Việt tháo tạp dề để qua một bên, lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.
Ngày thường cậu cùng Tề Việt lúc nói chuyện hay ăn cơm rất ít khi ngồi cạnh nhau, đều là mặt đối mặt, mà bây giờ Tề Việt cứ như vậy ngồi xuống bên cạnh khiến cậu đột nhiên cảm thấy có hơi… không phải lúng túng, cũng không phải dễ chịu, chính là căng thẳng và bứt rứt.
Nhịp tim lại trở nên… không bình thường. Trúng tà rồi.
“Vừa nãy anh nói biết là tôi đến.” Cố Trung không biết nói gì liền tìm bừa một câu hỏi, tay cầm dao nĩa xắt một miếng thịt cho vào miệng, “Làm sao anh đoán được?”
“Còn phải đoán sao?” Tề Việt cắn một miếng bánh quẩy, đột nhiên ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Tôi còn biết cậu cả ngày trong đầu chỉ có tôi, nghĩ đến tôi thế này thế kia.”
“Tôi…” Cố Trung hoảng hốt, dựa người vào bức tường bên cạnh mình, không biết có phải vì trong nhà mở máy sưởi cao quá không mà mặt cậu nóng bừng bừng, một lát sau mới cau mày, “Ai cả ngày nghĩ đến anh, từ đâu mà tự tin thế chứ!”
“Từ cậu đó.” Tề Việt nhìn cậu, vui vẻ ăn bánh quẩy.
“Tôi…” Cố Trung không biết nói gì nữa, đành xắt một miếng thịt thật lớn bỏ vào miệng, “Anh thấy vui là được.”
“Cậu cùng gia đình cãi nhau à?” Tề Việt hỏi.
“Ha!” Cố Trung đặt dao nĩa xuống, cười lớn hai tiếng, “Ha ha ha!”
“Tôi đoán sai rồi à?” Tề Việt cong cong khóe miệng.
“Tôi rất yên ổn mà rời khỏi nhà, còn đem theo một trăm đồng mừng tuổi nữa…” Cố Trung sờ xuống túi quần mình, “Chết rồi, tôi quên đòi tiền mừng tuổi, không biết mẹ có cho tôi nữa không…”
“Sao năm mới cậu không ở nhà?” Tề Việt lại hỏi.
“Rất chán.” Cố Trung thở dài, vừa ăn vừa đáp lại, “Ông ngoại tôi mất rồi, Tết đều đến nhà bà nội, năm nào cũng giống nhau ăn uống chơi bời náo loạn khiến tôi đau đầu.”
Tề Việt không lên tiếng, múc một thìa cháo.
“Trong nhà mỗi lần ăn Tết loạn đến nhức đầu vẫn chưa đủ, còn muốn thức cả đêm đánh bài chơi mạt chược, không chơi thì ngồi nói chuyện phiếm chờ đến khi bắn pháo hoa. Thật sự rất phiền. Cứ thế tôi cùng ba lại cãi nhau, ngày Tết cũng cũng như ngày thường liền đánh tôi…”
“Thật tốt.” Tề Việt nói.
“Hả?” Cố Trung quay đầu sang nhìn hắn, Tề Việt cũng đang nhìn cậu.
Cố Trung thấy trong mắt Tề Việt không còn vẻ bình tĩnh hay trêu tức cậu như thường ngày.
Có chút ước mong? Mặc dù thoáng qua rất nhanh, cậu vẫn nhìn ra được… còn có thương cảm.
Chính xác, mặc dù thứ cảm xúc này hiếm khi nào Tề Việt bộc lộ ra, cậu có thể cảm nhận rõ.
“Một đại gia đình.” Tề Việt cười cười, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh hàng ngày, “Ồn ã náo nhiệt như vậy, nói phiền thì phiền, nhưng không có sẽ thấy nhớ.”
“Thật không?” Cố Trung nhìn đôi mắt hắn vài giây mới quay đầu lại bàn tay mình đang cầm nĩa.
Mắt Tề Việt không sâu, màu hổ phách ánh lên nhìn rất đẹp.
Cố Trung ăn thêm một miếng nữa tinh thần mới quay trở lại, liền hỏi: “Gia đình anh ở rất xa sao?”
“Tôi lớn lên ở đây.” Tề Việt ngậm miếng bánh quẩy dựa người ra phía sau, cánh tay đặt ở trên ghế, “Cái trường kia từ lúc mới xây đến lúc tồi tàn như bây giờ tôi đều chứng kiến.”
“Cũng không phải quá tàn mà.” Cố Trung nói, suy nghĩ một lúc lại tiếp tục, “Vậy tại sao anh không về nhà?”
“Không thể về.” Tề Việt nở nụ cười, ngữ khí điềm đạm trả lời cậu, “Đời này người mà gia đình tôi không muốn nhìn thấy nhất là tôi.”
Cố Trung nhìn hắn không rời, lại nhớ đến vẻ mặt khi trước khiến cậu muốn tìm thử xem trong đôi mắt ấy ẩn giấu điều gì. Nhưng khi Tề Việt nói như vậy, tâm trạng hắn bình lặng so với lúc sắp xếp công việc thường ngày không có mấy khác biệt, thậm chí còn không thể nhìn ra một tia giả tạo.
“Ăn đi.” Tề Việt nâng cằm lên, “Không ăn hết phạt tiền cậu.”
Lúc Cố Trung quét sạch một bàn đồ ăn, Tề Việt đã sớm xử lý xong bát cháo quẩy đang ngồi xem TV.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng đốt pháo, át đi tiếng TV làm cậu không biết Tề Việt đang xem gì mà chăm chú đến vậy.
Cố Trung thu dọn bàn rồi đi rửa bát, vừa rửa vừa suy nghĩ, một người gia đình vốn ở đây nhưng lại không chịu về nhà ăn Tết, có chút khó mà tin được.
Cậu và ba mình quan hệ không tính là tốt, cậu dỗi ba liền bị ông mắng, hai người rất hay cãi nhau. Mãi đến khi lên đại học cậu mới không bị đánh nữa, nhưng nếu bảo cậu từ mặt cha mình cậu không làm được.
Còn có thứ có thể cắt đứt tình thân được sao? Xung quanh Tề Việt không ít lời đồn thổi, nhưng quen hắn một thời gian lâu như vậy, Cố Trung cảm thấy hắn và những chuyện kia căn bản không phải cùng một người. Hắn rất dễ gần, lại không câu nệ, còn có sức hút…
Lúc cậu rửa bát xong đi ra Tề Việt vẫn đang ở tư thế ấy xem TV. Màn hình đỏ nguyên một mảng lớn, cậu cũng không biết là gì, chỉ thấy hai chữ: Vui mừng.
“Tôi nghĩ..” Cố Trung bước đến bên cạnh hắn lên tiếng.
“Hửm?” Tề Việt quay đầu đáp lại cậu.
“Tôi nghĩ anh cũng không phải là trẻ con nữa…” Cố Trung chưa nói xong không biết nhà ai lại đốt pháo, âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, cậu hơi giật giật khóe miệng không biết có nên tiếp tục không. Nhưng Tề Việt lại nghiêng đầu sang nhìn, cậu đành phải mở miệng nói nốt, “Trong nhà có chuyện không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau sao? Đêm giao thừa anh thật sự trở lại, người nhà nhất định sẽ rất vui, họ đều lớn tuổi rồi, bên ngoài mạnh miệng như vậy thôi chứ trong tâm lại dễ mềm lòng. Làm sao anh biết họ không muốn anh quay về chứ!”
Dứt lời cậu đứng nhìn Tề Việt.
Tề Việt cũng nhìn lại cậu, không nhúc nhích cũng không mở miệng.
Hai người cứ đấu mắt với nhau mãi cho đến khi tiếng đốt pháo nhà bên ngừng lại, Tề Việt mới hỏi một câu: “Cái gì cơ?”
“Mẹ nó,” Cố Trung đột nhiên tức giận, ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh hắn mắt nhìn thẳng vào TV, “Anh không nghe thấy sao còn nhìn tôi với vẻ mặt chuyên tâm như vậy?”
“Cũng không phải là không nghe được gì. Cậu nói tôi già rồi.” Tề Việt nói.
“Tôi chưa hề nói anh già! Tôi chỉ bảo là anh không còn trẻ con nữa! Tôi chính là nghĩ…” Cố Trung thẳng người quay sang, định lặp lại lời mình vừa nói thì tiếng đốt pháo lại vang lên, lần này là từ phía sau ngôi nhà, âm thanh vọng thẳng vào từ cửa phụ.
Tề Việt đột nhiên vui vẻ, gác một chân lên bàn ôm tay cười đến không nhìn thấy mặt trời đâu.
Cố Trung ủ rũ cúi đầu khoát tay một cái, mắt dán vào TV không muốn mở miệng nữa.
Im lặng xem TV suốt hai mươi phút, Tề Việt nhích lại gần, ghé vào tai cậu muốn át đi tiếng pháo mà hét lên: “Uống rượu không?”
“Cái gì cơ!” Cố Trung sợ hết hồn quay đầu lại.
“Uống rượu!” Tề Việt cùng cậu nhìn nhau lại kêu lên, “Uống! Rượu! Nhóc con!”
“Anh uống xong liền thần kinh sao?” Cố Trung thấy khóe mắt hắn cười.
“Khó nói lắm!” Tề Việt đáp.
“Không! Uống!” Cố Trung hét lên.
Tề Việt nở nụ cười, đứng lên đi đến quầy rượu nhìn một lượt, lấy ra một chai không biết là rượu gì rót cho mình một ly rồi hướng lên tầng.
Cố Trung có hơi do dự, đến chỗ quầy rượu xem mới biết là rượu rum dùng trong cà phê Tây Ban Nha. Nồng độ không cao nhưng cậu vẫn theo hắn lên tầng.
Đi được một nửa đường, Tề Việt lại quay xuống dưới đặt cái ly không vào tay cậu rồi mặc áo khoác.
“Anh muốn làm gì?” Cố Trung nhân lúc tiếng pháo nhỏ liền nhanh chóng hỏi hắn.
“Đi.” Tề Việt nói.
“Đi đâu?” Cậu chạy xuống cầu thang, lấy áo khoác của mình mặc vào.
“Nhà tôi,” Tề Việt nói, “Không phải cậu nói người lớn trong nhà đều rất mong tôi trở về sao?”
“Đm anh! Không phải mới nói không nghe rõ sao!” Cố Trung lên giọng.
“Cậu ngây thơ như vậy thì đừng nghĩ đặt chân vào giang hồ nữa.” Tề Việt nâng tay lên vỗ vào lưng cậu, khoác vai cậu đi ra khỏi pháo đài.
“Không khóa cửa à?” Cố Trung ngoái lại.
“Không cần, không có tiền, cũng chẳng có gì giá trị.” Tề Việt nói.
Cố Trung giấu mình trong tấm khăn choàng, cánh tay Tề Việt vẫn vòng qua cổ cậu nhưng cậu vẫn thấy hơi lạnh. Không chỉ vì nhiệt độ thấp mà còn do đường phố vắng vẻ bóng người.
Trời tối lại có thêm màn sương mù nên Cố Trung chỉ có thể đại khái đoán rằng nhà Tề Việt ở phía sau pháo đài, bởi vì lúc ra khỏi cửa sau bọn họ rẽ phải hai lần, Tề Việt lại không lái xe nên chắc là không xa lắm.
Gần nhau như vậy mà không về nhà ăn Tết.
Cố Trung không thể hiểu được vì sao hắn lại như vậy.
Đi bộ không quá mười phút, Tề Việt dừng lại ngước đầu lên nhìn phía trên.
“Đến rồi à?” Cố Trung nói.
“Ừm.” Tề Việt vẫn ngửa đầu lên như vậy, trong nhà có người, “Chắc là vẫn chưa ăn xong.”
“Anh có muốn… ổn định lại tâm tình một chút trước khi lên không?” Cố Trung hỏi.
Tề Việt nở nụ cười: “Có đến nỗi vậy không.”
“Vậy đi lên đi.” Cố Trung xoa xoa tay. “Đáng ra anh nên mang theo quà. Trong cửa tiệm có thể lấy cà phê hoặc mấy thứ khác, còn có vang đỏ.”
“Không cần.” Tề Việt nói, “Không dùng được.”
“Hả?” Cố Trung không hiểu hắn nói vậy là có ý gì, mà Tề Việt đã đi trước, cậu đành phải đuổi theo.
Đứng trong thang máy, Tề Việt lơ đãng nhìn số tầng hiển thị, Cố Trung không biết sao lại thấy lo lắng. Cậu cảm thấy mình chuẩn bị chứng kiến một cảnh mọi người xúc động nhìn nhau mà nước mắt một hàng.
Đến tầng chín, cửa thang máy mở ra Tề Việt đi trước, Cố Trung theo sau.
Anh dừng lại trước một cánh cửa bên tay trái, quay lại nhìn Cố Trung rồi mới ấn chuông cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở, ánh đèn sáng rực cùng tiếng cười nói ùa ra khiến Cố Trung dâng lên một tầng ấm áp.
“Tề Việt?” Người đứng ở cửa có chút giật mình.
Tề Việt không nói gì, trầm mặc không nhúc nhích.
Ra mở cửa là một người đàn ông trung niên, không biết quan hệ với Tề Việt là gì. Cố Trung thấy gấp gáp, nhìn Tề Việt mấy giây thấy hắn càng không có ý gì sẽ lên tiếng, định lấy tay huých một cái nhắc nhở. Nhưng còn chưa chạm đến quần áo Tề Việt, từ giữa bàn ăn lớn trong phòng một người phụ nữ lớn tuổi đứng lên.
Nhìn bà cũng không quá già, xét về tuổi tác chắc hẳn là mẹ Tề Việt.
Người phụ nữ đi rất nhanh, vừa tiến về phía cửa đã đẩy người đàn ông ban nãy ra một bên, không do dự đóng sầm cửa lại.
Tiếng sập cửa vang lên trả lại bóng tối bao trùm hai người bọn họ.
Cố Trung lúc này vẫn chưa hết kinh ngạc, người phụ nữ khi nãy còn không thèm nhìn Tề Việt lấy một cái, cứ như vậy đóng cửa lại.
Mãi cho đến khi Tề Việt kéo cậu ra khỏi tòa nhà xuống đường, cậu mới hỏi được một câu: “Đó là mẹ anh à?”
“Ừ.” Tề Việt đáp lại, “Mở cửa là anh rể tôi.”
“Ồ…” Cố Trung không biết nói gì tiếp.
Tề Việt vẫn khoác vai cậu nói: “Tôi đưa cậu về nhà nhé? Bây giờ vẫn còn thời gian, quay về cùng cha mẹ thức đêm đón giao thừa.”
Cố Trung không nói gì, cùng Tề Việt chậm rãi đi về phía trước.
Cậu đột nhiên hiểu ra lúc trước Tề Việt nói “Không dùng được” là có ý gì.
Trở về pháo đài, TV vẫn chiếu nhưng tiếng pháo không còn lớn như trước, chương trình truyền hình đang phát mấy bài hát đến là vui vẻ, Cố Trung bấy giờ mới nhận ra là Xuân Vãn.
“Anh vẫn còn xem Xuân Vãn?” Cậu hỏi
“Năm nào cũng xem.” Tề Việt đi vào trong bếp, “Đợi một lát, tôi lấy cho cậu bữa khuya.”
Cố Trung đi theo hắn nhìn thoáng qua, thấy Tề Việt mở lò nướng lấy ra một khay bánh tráng miệng còn nóng. Cậu không biết là gì, chỉ cảm thấy giống bánh trung thu.
“Nhân bánh là gì vậy?”
“Bánh trứng.” Tề Việt mở hộp giấy ra đặt từng cái vào, “Nhân trứng muối.”
“A?” Cố Trung vẫn ngơ ngác không phản ứng lại.
“Là nhân trứng muối trong bánh trung thu.” Tề Việt đóng hộp bánh lại đưa cho cậu.
“Anh dùng đồ thừa từ Tết Trung thu đúng không?” Cậu sợ hãi mở to mắt.
“Ừ đấy…” Tề Việt thở dài, “Cậu chính trực như vậy còn không mau gọi cho Cục an toàn thực phẩm báo cáo tôi đi.”
Cố Trung ôm một hộp bánh nướng nhân trứng chảy ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Tề Việt không rời mắt.
“Tôi đẹp trai lắm à?” Tề Việt nói, “Cảm giác cậu tối nay sẽ… À không, đêm này nhà cậu không ngủ, vậy ngày mai, ngày mai nửa đêm sẽ nằm mơ thấy tôi.”
“Anh không có mặt mũi à?” Cố Trung không còn sức lực đâu mà đáp trả.
“Đây này, muốn sờ không?” Tề Việt hỏi.
“Ngày mồng hai tôi sẽ đi làm đúng không?”
“Ừ, tôi có thể sang đón cậu,” Tề việt trả lời, “Ưu ái này coi như là lần đầu mới có trong cửa tiệm đó.”
“Thật sự không phải cãi nhau với người nhà nên hôm nay mới đi làm đấy chứ? Tính cách của cậu không giống như gia đình sẽ thoải mái như vậy.” Tề Việt nhìn cậu.
“Không có cãi nhau mà, lúc đầu ba tôi không đồng ý, mẹ tôi lại tưởng tôi đi…” Cố Trung hắng giọng một tiếng, “Hẹn hò, nên cho tôi đi làm.”
“Hẹn hò?” Tề Việt cong khóe môi, “Với ai vậy?”
“Với… chị chủ tiệm cà phê chỗ tôi làm thêm.” Cố Trung hơi xấu hổ đành nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tề Việt ngây người ra, tiếp theo liền nhịn không được mà cười đến vui vẻ.
“Đừng cười, có gì đâu mà cười.” Cố Trung thở ra, “Từ lần tôi mang cơm cho anh đã nói là mang cho chị chủ tiệm rồi.”
“Chị chủ này rất cảm động nha.” Tề Việt cao hứng nói.
“Cho tôi chút mặt mũi đừng cười nữa được không,” Cố Trung nói, “Tốt xấu gì cũng là do tôi đi làm thêm ở chỗ anh mà.”
“Còn muốn tiền thưởng nữa à?” Tề Việt hỏi.
“Rất muốn. Không phải anh đã nói sẽ phát sao?” Cố Trung thẳng người.
“Chúng ta là đi hẹn hò. Nếu tiến triển tốt sau này tôi sẽ là người của cậu, còn cần tiền thưởng làm gì chứ?” Tề Việt cười tươi.
Cố Trung lười phản ứng lại, cậu vốn không nghĩ đến việc có được phát lương hay không, chạy đến pháo đài cũng không phải làm thêm giờ, chỉ là muốn cùng Tề Việt thêm một lúc…
“Là ở đây sao?” Tề Việt hỏi một câu.
“Ồ.” Cố Trung lấy lại tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ừm, chính là tòa nhà phía trước, anh dừng ở đây thôi vào sâu nữa khó quay đầu.”
“Năm mới vui vẻ.” Tề Việt dừng xe.
“Năm mới vui vẻ.” Cố Trung mở cửa, mới nghiêng nửa người qua liền quay trở vào, “Hay là anh lên nhà bà nội tôi chơi đi, rất đông người.”
“Không được.” Tề Việt vỗ vỗ cánh tay hắn, “Tôi phải về ngủ.”
“À.” Cố Trung tiếp tục bất động ở cửa xe, định đi nhưng lại không muốn di chuyển, trong đầu muốn tìm chuyện gì đó để nói.
“Đừng nghĩ đến tôi nữa.” Tề Việt đẩy cậu một cái, “Nhanh đi đi.”
Cố Trung đành phải xuống xe, đang định đóng cửa Tề Việt lại nói” “Thật ra lúc rảnh rỗi tôi cũng nghĩ đến cậu.”
Cố Trung không biết dưới chân vướng phải cái gì, vấp một cái ngã bổ nhào vào bồn hoa bên cạnh.