Cổ tay Chử Lan Xuyên đặt nhẹ lên gáy cô gái nhỏ chợt dùng sức, nhấn xuống, có thể cảm nhận được mạch đập đang nhảy dưới da thịt, “Có nhớ anh đã nói với em cái gì không?”
Cô thuật lại lời lúc trước anh nói một lần: “Không được yêu sớm, cố gắng học hành.”
Anh rút ngón tay về, một tay đút vào túi quần, nửa tựa lên lan can, “Nhớ là tốt rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng gần gũi với Đàm Yếm quá.” Chử Lan Xuyên hếch cằm, lộ ra hình dạng hầu kết đẹp mắt.
Vân Chiêu không biết vì sao Chử Lan Xuyên muốn nói như vậy, nhưng cũng gần như chỉ gật đầu thuận theo: “Dạ được, em đã biết rồi anh.”
Đàm Yếm không phải người xấu nhỉ, cô nghĩ.
Cậu thiếu niên cô từng gặp rất dịu dàng, thỉnh thoảng đôi mắt sẽ lộ ra sự cô đơn, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, anh rất thích đọc sách, năng lực làm đồ thủ công cũng không tệ.
Người như vậy, cũng sẽ là người xấu sao? Vân Chiêu không có đáp án.
Không biết thế nào, trong đầu Chử Lan Xuyên lập tức hiện ra một bức email nặc danh ba năm trước, nếu thật sự là Đàm Yếm gửi tới, vậy rốt cuộc mục đích của cậu ta là gì?
Thật là càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào lúc bụng Vân Chiêu réo lên, cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, vẫn cảm thấy xấu hổ.
Chử Lan Xuyên bất giác bật cười: “Bụng đói tới nỗi kêu ùng ục, đi ăn cơm.”
Khả năng nấu ăn tối thượng của Vu Tường là các món hắc ám, cho nên Vân Chiêu không có kỳ vọng lớn với thức ăn Chử Lan Xuyên làm ra, không khó ăn hơn so với Vu Tường làm là được.
Kết quả, Chử Lan Xuyên rất thành thạo mà tròng tạp dề vào, Vân Chiêu chạy chậm đến sau lưng anh, thắt dây lưng, chuẩn bị xem anh trổ tài.
Sườn heo chua ngọt, canh cà chua trứng… Anh tuỳ tiện làm mấy món ăn nhà, đặt đầy trên bàn, nhìn vẻ ngoài có lẽ rất ngon.
Vân Chiêu cẩn thận chìa đũa nếm một miếng, không có bất kỳ thành phần nguyên liệu hắc ám nào, vị ngon của đồ ăn mang đến cảm giác cực kỳ sung sướng cho nụ vị giác*.
*Nụ vị giác: cơ quan cảm nhận vị ở lưỡi.
Anh ăn không tính là nhiều, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ nhét đầy hàm, ăn giống như một con hamster nhỏ, “Ăn ngon không?”
Cô gật đầu nói: “Ăn ngon lắm, đồ anh làm đều ngon.”
Chử Lan Xuyên bày ra thái độ từ chối cho ý kiến với lời nói này: “Bé chúa nịnh…”
Ăn cơm được một nửa, Vân Chiêu nhớ tới chuyện người phụ nữ ban sáng hỏi mình, thử thăm dò mà mở miệng: “Gần đây thành phố Giang đã xảy ra vụ án mất tích gì đó sao ạ?”
“Phải, sao Chiêu Chiêu biết được?” Chử Lan Xuyên nhớ rõ, người còn chưa có tăm hơi, bên cảnh sát xử lý dựa theo những vụ án mất tích trước, sợ xác định là án giết người, sẽ chọc giận hung thủ.
“Lúc sáng có người nhà tới hỏi em.” Trí nhớ của cô từ trước tới nay không tệ, cho nên nhớ được điểm quan trong bên trong thông báo tìm người: “Tám tuổi, mặc áo lông màu đỏ, người cao khoảng… đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Đây là bé gái nhỏ tuổi nhất, trước mắt cũng là án mất tích xảy ra cuối cùng.
Kết quả cuộc họp hôm nay đều nhất trí cho rằng, việc lựa chọn đối tượng của vụ án mất tích lần này cũng không liên quan đến mấy trường hợp lừa bán bình thường, bởi vì các bé đều có một điểm đặc trưng, đều là bé gái từ tám đến mười ba tuổi.
Kẻ lừa bán sẽ không chọn mấy đứa bé vào độ tuổi này, đã biết nhận thức có nghĩa là không dễ khống chế, bán cho nhà tiếp theo cũng khó che tai mắt, chúng đều chuộng mấy đứa bé tuổi tác nhỏ hơn.
Mà đặc trưng về tuổi tác này, chỉ khiến Chử Lan Xuyên liên tưởng đến một danh từ, luyến đồng*. Yêu thích, về mặt ngữ nghĩa nào đó cũng có thể nói là tâm lý Lolita.
*Luyến đồng: gọi đơn giản là yêu trẻ con kiểu tình yêu nam nữ, trong cộng đồng yêu thích anime manga thường gọi là lolicon, nhẹ thì chỉ đơn giản là thích trẻ con như các cô mầm non, nặng thì thành thích yêu đương, động chạm, quan hệ với các bé nhỏ tuổi.
Bé gái ở một mức độ nào đó đại diện cho sự thuần khiết, đồng thời, càng là vật thuần khiết sẽ càng khiến con người ta muốn phá huỷ.
Chử Lan Xuyên chậm chạp gác đũa, bình tĩnh hỏi: “Chiêu Chiêu, em biết bao nhiêu về công việc của mẹ nuôi em?”
Trong ánh mắt cô lộ ra sự trốn tránh ngắn ngủi.
Anh động viên nói: “Không muốn nói cũng không sao, chỉ là công việc trước kia của Trương Trình Linh có thể có chút liên quan tới mấy vụ án mất tích gần đây.”
Không phải Vân Chiêu không muốn tiết lộ, mà là khi cô nhắc tới Trương Trình Linh, sự hoảng loạn trong lòng khiến cô sinh ra suy nghĩ lảng tránh.
“Người dưới quyền bà ta có rất nhiều người, đều là nữ, bà ta sẽ để họ cung cấp cho khách…” Cô gái nhỏ nhắm mắt, giọng nói run rẩy: “Cung cấp kiểu dịch vụ này.”
Kiểu dịch vụ gì thì không cần nói cũng biết, Chử Lan Xuyên im lặng nghe cô giải thích, “Bà ta sẽ gọi điện thoại báo giá cho khách, còn có một lần khách về đến nhà, nói…”
“Nói thích em.” Toàn thân Vân Chiêu như rơi vào động băng, nhiệt độ ít ỏi duy nhất trong lòng có lẽ là do Chử Lan Xuyên mang đến.
“Em rất sợ bà ta sẽ bán em cho người khách kia.” Quá khứ đó đã định trước là nước bùn, cho nên trên mức độ nào đó, cái chết của Trương Trình Linh và Dương Khánh với cô mà nói cũng có thể là một loại giải thoát.
Người như vậy làm sao xứng làm cha mẹ?
Chử Lan Xuyên khuỵu nửa gối trước khuôn mặt của cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh khiến cô dần dần hồi phục dưới cơn run rẩy.
“Họ không phải người nhà của em, bác gái mới là người nhà, anh trai
cũng vậy, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn là người nhà có được không? Những thứ không vui đó đã qua rồi.”
Vân Chiêu ôm chặt cổ anh không buông, giống như ba năm trước vậy, đón lấy một cái ôm làm cho người ta yên tâm.
Cuối cùng, Chử Lan Xuyên chọn coi giữ ở đầu giường của cô gái nhỏ, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của cô, chẳng qua trên khuôn mặt trắng nõn còn dính mấy hàng nước mắt, cực kỳ đáng yêu động lòng người, ý muốn bảo vệ trong lòng càng sâu.
Cho đến khi cô ngủ say, anh mới rời khỏi phòng, trong lòng đã có quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Chử Lan Xuyên đi thẳng tới cục Cảnh sát tiếp tục lật tra tư liệu của quán bar.
Tất cả video giám sát đều đứt ở chỗ này, những bé gái đó vì sao có thể bị mang vào và thông qua cách thức gì để đưa ra ngoài, đây đều là điểm đáng ngờ nhất hiện nay của vụ án.
Theo hiểu biết, Trương Trình Linh lâu nhất là làm nhân viên bán rượu