Liên tưởng đến đủ loại liên hệ mấy ngày gần đây, Thẩm Tương bất giác nín thở tập trung, chỉ chờ người bán đấu giá công bố “hàng đấu giá” là đã có thể quyết định có hành động hay không.
Khi Chử Lan Xuyên cũng cho rằng mấy bé gái bị mất tích sẽ nhốt trong lồng sắt này, mảnh vải màu đỏ rực rơi xuống theo tiếng, lồng sắt được mạ vàng toàn thân, cửa được lắp một cái khoá chắc chắn.
Mà vật thể dưới lồng sắt, chỉ là một con chim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người chủ hội đấu giá còn đang lải nhải giải thích: “Hàng đấu giá hôm nay chính là con vẹt mào cọ, nó sẽ theo cảm xúc mà tự thay đồi màu cả người, có thể nói là cực kỳ thần kỳ…”
Chử Lan Xuyên không có tâm trạng nghe tiếp, anh một mình đi ra ngoài từ đại sảnh tổ chức hội đấu giá, đốt một điếu thuốc lá, nhưng một miếng cũng không hút.
Lần đầu tiên anh hút thuốc là vào mười bốn tuổi.
Khi đó đúng vào thời kỳ thanh xuân xao động của nam sinh, Chử Hằng nhận nhiệm vụ, hơn nửa năm không liên lạc với người trong nhà, bất luận mẹ khóc lóc gọi điện thoại như thế nào, cấp trên đều chỉ nói tất cả hành động đều phải bảo mật, không thể tiết lộ nhiều hơn.
Vì thế đương nhiên khi học xong anh sẽ phân cao thấp với nam sinh trong đại viện quân khu, kiểu như đánh cược kiểu ai không dám hút thuốc, đương nhiên, bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy trẻ con đến buồn cười.
Ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay chớp tắt, điếu thuốc cháy đứt hơn nửa, khi tàn thuốc nhỏ giọt sắp cháy đến khớp xương cân xứng của người đàn ông, cuối cùng anh cũng ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn cách đó không xa, sau đó dụi tắt.
Trước mắt chỉ có hai khả năng: hoặc là họ phán đoán nhầm, Triều Mộ không liên can đến án bé gái mất tích, hoặc là vũ hội đêm nay chỉ là một thứ nguỵ trang, là màn che trước mắt mọi người, khiến cho những cuộc giao dịch khác có thể thuận theo tự nhiên ám độ trần thương*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Cần phải thật sự lặng yên không một tiếng gió đánh vào trong Triều Mộ, nói dễ hơn làm?
Thấy Chử Lan Xuyên đã biến mất, Thẩm Tương cũng chỉ thở dài, cho rằng hành động đêm nay đến đây đã tuyên bố kết thúc.
Cô ta vào toilet thay quần áo, khi đang đối mặt với gương rửa tay thì nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy xiết eo màu đen đi ra ngoài, lúc ấy cô ta vẫn chưa để ý, nhưng nghĩ lại thì cứ cảm thấy tấm lưng kia rất quen thuộc.
Rất giống như cô em gái không cùng huyết thống của Chử Lan Xuyên.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp mặt một lần, hơn nữa Thẩm Tương rất tự tin với bề ngoài của mình, ở chỗ cô ta, kiểu mặt mũi của Vân Chiêu chỉ có thể nói là xinh đẹp trong sáng thì nhiều, nhưng lại thiếu vẻ rực rỡ, dù sao cũng không quá phù hợp với những bộ đồ quá táo bạo.
Lúc này trên hội trường đấu giá vẫn náo nhiệt như cũ, giới thượng lưu nuôi một con thú cưng hiếm lạ kì quặc cũng không phải việc lạ gì, có hứng thú với con vẹt này cũng có ối người.
“Phiên đấu giá đầu tiên bắt đầu, lên giá từ năm vạn ––––-”
“Lần hai…”
Cô thiếu nữ co cụm ngồi trong hội trường đấu giá, mắt mất tiêu cự, không hề hợp với thế giới hào nhoáng này.
Cô đang đợi Đàm Yếm về, bức thư mời trong tay gần như bị siết quăn.
Di động lỗi thời trong tay vang lên, Vân Chiêu nhanh chóng thiết lập chuông sang im lặng, nhưng vẫn rung trong lòng bàn tay đến tê dại.
Cô gái khom lưng rời khỏi chỗ ngồi phía trước, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần để cô đến một nơi yên tĩnh hơn xem hiển thị cuộc gọi đến.
Điện thoại là Chử Lan Xuyên gọi tới.
Vu Tường không biết còn muốn ở Hải Nam bao lâu, hai ngày nay luôn điên cuồng spam trong vòng bạn bè, “phụ huynh lớn” không ở nhà, tất cả mọi việc vặt vãnh vụn vặt đều phải để anh trai trên danh danh nghĩa là Chử Lan Xuyên đến quan tâm.
Vừa nghĩ tới ánh mắt của cậu trai hôm đó, sắc mặt của người đàn ông lạnh xuống, như đám sương nơi núi xa, khiến người ta không nhìn thấy được suy nghĩ thật sự.
“A, anh…” Cô vẫn không quen mang giày cao gót, dây cột màu đen quấn quanh chỗ da mắt cá chân, cảm giác cấm kỵ miêu tả sống động, nhưng cũng làm cho một mảng da bị ma sát đỏ lên.
Vân Chiêu chỉ có thể dựa vào bờ tường giảm bớt cơn đau đớn ở gan bàn chân, một sợi tóc rũ xuống xương quai xanh, ngưa ngứa, khiến suy nghĩ của cô bay xa.
“Về đến nhà chưa?” Đầu bên kia cũng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở lên xuống của anh.
“Dạ, về rồi ạ, em đang làm bài tập.” Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không học được cách nói dối, lời vừa ra khỏi miệng, nhịp