Nước ấm nhanh bốc hơi, quần áo ướt nhẹp lộ ra ngoài không khí, Vân Chiêu không nhịn được rùng mình, trông cực kỳ đáng thương.
Dưới ánh đèn, hai bóng dáng bên tường đan chéo nhau, giằng co một hồi cuối cùng anh đành phải duỗi tay ra.
“Giơ tay lên.” Chử Lan Xuyên đã bao giờ ăn nói nhẹ nhàng cầu xin người khác thế này bao giờ, anh hận không thể hầu hạ cô như tổ tông để cởi cái áo lông đã ướt nhẹp trên người thiếu nữ ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong áo lông chỉ còn một lớp áo sơ mi, một tầng áo mỏng dính ở trên cơ thể non nớt.
“Anh trai đang làm gì…?” Suy nghĩ của cô đã sớm bay lên chín tầng mây, chỉ nhìn thấy sườn mặt gần trong gang tấc của anh không ngừng phóng to lên.
Không đợi Chử Lan Xuyên phản ứng lại, ôn hương nhuyễn ngọc* đột nhiên sáp lại gần, vẻ ngây thơ của thiếu nữ sau khi say rượu hiển hiện trước mắt anh.
(*Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp. Nguồn: Leo săn Sư tử.)
Một câu mà nhíu chữ đến mấy lần, nhưng anh vẫn có thể hiểu rõ: “Anh trai… Cởi quần áo cho em.”
Đúng là đòi mạng người mà.
Mỗi tấc da thịt trắng nõn đều làm lý trí của anh tan rã, càng không cần nói đến lời nói như vậy bị cô nói ra một cách ngạo nghễ, Chử Lan Xuyên cảm thấy khí huyết khắp người chảy cuồn cuộn, ánh mắt như đè nén từng tầng mây đen không còn trong sáng nữa.
Không biết Vân Chiêu sau khi say rượu còn có thể nói ra lời nói kinh hãi gì nữa, Chử Lan Xuyên đành phải ngăn tổn hại trước, anh đặt ngón trỏ trước bờ môi no đủ của thiếu nữ, hy vọng cô có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng rõ ràng cô lại hiểu sai ý, mở cánh môi dưới ra ngậm ngón trỏ kia vào trong khoang miệng ấm áp, còn dùng đôi mắt mông lung mơ hồ mà nhìn anh.
Sợi dây lý trí trong não như đứt đoạn, lúc này Chử Lan Xuyên quên mất cả phản ứng, cho đến khi răng nanh của thiếu nữ để lại vết răng trên ngón tay anh.
Trong cổ họng anh phát ra tiếng hừ nhẹ, ánh mắt nguy hiểm hỏi cô: “Cầm tinh con chó hả?”
Vân Chiêu thuận theo anh: “Gâu gâu gâu…”
Chử Lan Xuyên: “…”
Được rồi, cuối cùng anh cũng biết nói chuyện với Vân Chiêu sau khi cô say rượu thì cô gái nhỏ này có thể khiến anh giận đến phát cười.
Chử Lan Xuyên bình tĩnh lau đi mấy vệt nước trên mặt, lúc anh bước ra khỏi phòng tắm còn không quên dặn dò: “Cởi áo sơ mi rồi hẵng tắm, quần áo ngủ anh để ở đây.”
Anh chỉ vào cái giá để đồ, trên đó đặt một bộ váy ngủ màu trắng cô gái thường mặc.
Vân Chiêu phản ứng cực kỳ chậm gật đầu, nhưng động tác trên tay còn nhanh hơn ý thức, cúc áo trên tay hơi trơn, cô thử vài lần mà không thành công, chun mũi nói: “Hu hu hu nó không cho em cởi…”
Giống như chiếc áo sơ mi đang cố chống đối lại cô.
Cô cởi cúc áo sơ mi chẳng có trình tự nào, có thể cởi ra mới là lạ.
Trong lòng Chử Lan Xuyên nảy ra càng nhiều cảm giác tội lỗi, nhưng trong lúc đấu tranh rất nhiều thứ đã vượt qua vực sâu lý trí.
Cởi đến cúc áo thứ hai thì đường cong nơi sống vai của thiếu nữ đã lộ ra không sót chút nào, màu trắng nõn này kích thích thần kinh của anh, mồ hôi ở thái dương chảy theo cổ rơi vào áo hoodie màu đen.
Vân Chiêu vội nhắm hai mắt, giống như một con rối mặc anh đùa nghịch. Nhưng chính như vậy khiến anh cuối cùng cũng không chạm đến điểm mấu chốt kia, thiếu nữ mới mười sáu tuổi, khi tỉnh lại biết chuyện này không chừng sẽ coi anh là một tên cầm thú.
Chử Lan Xuyên tự nhận bản thân không phải Liễu Hạ Huệ người đẹp ngồi trong lòng cũng không loạn*, anh cũng không mong bản thân nhân lúc người ta cháy nhà hôi của mà làm ra hành vi quá giới hạn nào.
(*Nguyên văn “Tọa hoài bất loạn”: Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn). Nguồn: https://vn.minghui.org/news/58796-nhung-dien-tich-ve-canh-gioi-sac-duc-trong-van-hoa-trung-hoa.html)
Anh dừng động tác trong tay, xoay vòi nước nóng sang bên nước ấm rồi lạnh giọng nói: “Phần còn lại tự mình làm.”
Giống như bị kẹp chặt đuôi chạy trối chết, Chử Lan Xuyên vịn tay vào cánh cửa, khí nóng trên người vẫn khó mà tản hết.
Tình cảnh này khiến anh nhớ lại hồi mới vào trường Cảnh sát, khi đó một đám con trai tuổi dậy thì hormone dâng cao ở với nhau, tối đến bàn những đề tài hơi nhạy cảm, rất nhiều lời không thể nói ra ngoài.
Tỉ lệ nam nữ trong trường Cảnh sát vốn không bằng nhau, trong thế giới nam nhiều nữ ít* này Chử Lan Xuyên còn là đối tượng được nhắm đến của hầu hết các nữ sinh khiến cho anh trở thành “kẻ địch” của nam sinh.
(*Nguyên văn: Sư nhiều thịt ít)
Nhưng bàn về thể lực bàn về trí thông minh, đám nam sinh đều rất ngưỡng mộ anh, không vượt qua được chỉ đành phong thần cho anh, ai nấy đều vui vẻ gọi anh một tiếng “Chử thần”.
Chẳng sợ trong đầu lúc nào cũng là làn da trắng mềm của người khác phái, Chử Lan Xuyên vẫn cực kỳ tiết chế, suýt chút nữa khiến bạn cùng phòng nhầm tưởng anh thích con