Khóa thắt lưng làm từ kim loại cực kỳ lạnh lẽo nhưng Vân Chiêu nhất quyết không buông tay.
Xuống thêm 1cm nữa sẽ đụng phải vùng cấm.
Hô hấp của Chử Lan Xuyên nặng nề, anh không thể quấy nhiễu cảnh tượng trong mơ của thiếu nữ, nhưng chẳng lẽ cứ để kệ tình thế phát triển sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu nữ nằm trên giường lớn mềm mại cuộn tròn, biểu cảm thống khổ.
Vân Chiêu đã lâu chưa gặp ác mộng, từng gương mặt màu sắc khác nhau chồng chéo lên nhau trong thế giới hư ảo làm cô chìm trong hôn mê.
Cả người cô như bị vây trong một chiếc lồng giam thật lớn, không tìm thấy lối ra.
Thuận theo ánh đèn tường yếu ớt, Chử Lan Xuyên thấy trên tủ đầu giường còn đặt một quyển sổ ghi chú.
Sổ ghi chú thiên về kiểu dáng công sở, không giống kiểu thường ngày Vân Chiêu hay dùng.
Anh giơ tay mở ra một trang, trang lót bìa dùng mạ vàng viết hai chữ vô cùng sắc nét --- “Đàm Yếm”.
Lạ thật, khoảnh khắc kia tim anh như bị ai đâm vào, để lại những lỗ kim thật nhỏ, lại không thể xem nhẹ sự tồn tại của vết thương đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hẳn là sổ ghi chú Đàm Yếm tặng cô để ôn thi.
Cô gặp Đàm yếm cũng nhận đồ đối phương tặng, đối với anh mà nói sao chuyện này lại khó chấp nhận như vậy?
Có thể khi nhắc đến Đàm Yếm, Chử Lan Xuyên sẽ nhớ lại buổi sáng hôm đó ở bệnh viện.
“Nếu có người anh không thể bảo vệ tốt, tôi không ngại đến thay vị trí của anh.”
Lúc Đàm Yếm nói ra lời này hắn trông như một con sói đã nhắm chuẩn con mồi, răng nanh sắc bén thấu hiểu cách uy hiếp khiến người ta đau đớn nhất.
Anh không vội kéo tay của cô gái ra, từ trên góc cao mà nhìn xuống khuôn mặt không chút trang điểm của thiếu nữ.
Quả thực Vân Chiêu đã trưởng thành, mấy tháng nữa cô sẽ đón sinh nhật 17 tuổi. So với ba năm trước đây, nét trẻ con đầy đặn trên khuôn mặt đã biến mất, dáng người trở nên thon dài tinh tế.
Sau đó một bên giường lún xuống, Chử Lan Xuyên đè lên gối đơn, mắt kính lập lòe phản lại chút ánh sáng trong đêm.
“Anh trai cảm thấy em không nghe lời, làm sao bây giờ?” Cho dù đang chất vấn cô nhưng giọng điệu của Chử Lan Xuyên vẫn dịu dàng.
Xem tình hình này thì quan hệ giữa cô và Đàm Yếm không chỉ không ít mà còn hơn phân nửa giấu diếm anh rất nhiều.
Ngón cái cùng ngón trỏ của Chử Lan Xuyên nâng cằm cô lên, lòng bàn tay anh cọ vào đôi môi đỏ thắm của cô.
“Chiêu Chiêu, anh trai thấy em nên nhận chút trừng phạt.”
Vân Chiêu: “…” Cô không biết sắp phải đón nhận cái gì, đang ú ớ nói mớ, giống như con cá đang giãy giụa trong lưới ngóng trông vòng ôm của biển cả.
Anh cúi người xuống, vây cô lại trong lồng ngực mình, chắn cô kín không một kẽ hở.
Cô chống tay ở ngực anh, ngón tay không an phận chuyển từ dây lưng của anh lên cà vạt, quấn từng vòng quanh ngón tay, cứng rắn thu hẹp khoảng cách của hai người.
Trên mặt Chử Lan Xuyên hiện ra nét dao động khó thấy, tròng mắt anh như bị tầng lụa mỏng che phủ, biến thành màu tro bụi trong màn đêm bàng bạc.
“Chiêu Chiêu, liệu em có nhớ kĩ…?”
Cô vẫn đang vặn vẹo người, dường như tối nay sẽ không có khoảnh khắc yên ổn nào, hẳn là sẽ không nhớ kĩ.
Chử Lan Xuyên thở ra một hơi, không nhớ kĩ cũng tốt.
Người đàn ông thuần thục tháo cà vạt ra, màu xanh dương nhạt khá hợp với màu khăn trải giường.
Một lớp xanh dương nhạt phủ lên đôi mắt đang nhắm chặt của thiếu nữ, cà vạt làm từ lụa tơ tằm, mềm mại vắt trên da thịt.
Hành động như thế này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, nhưng anh vẫn làm vậy, chỉ có như thế anh mới có thể giảm bớt chút tâm lý tội ác.
Thắt nút cà vạt lại, một vòng lỏng lẻo quanh đầu.
Chử Lan Xuyên tháo kính mắt kim loại dùng để xem hồ sơ ra, gấp lại rồi tiện tay ném lên trên quyển sổ ghi chú Đàm Yếm đưa cho cô.
Mùi hương trên sợi tóc là mùi hoa cúc quen thuộc, một khắc này làm anh đột nhiên nhận ra phản ứng chậm chạp của mình.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì người con gái hôn trộm anh ở vũ hội kia chính là cô gái của anh.
Trên người cô có loại khí chất ngốc nghếch, hồn nhiên, đan xen phức tạp nhưng lại khiến người ta mê muội.
Cho dù cô hôn hầu kết của anh nhưng cũng là do ăn đũa trả đũa anh.
Nghĩ như vậy Chử Lan Xuyên bèn túm chặt ngón tay của Vân Chiêu, khóa cổ tay cô ở bên người mình.
Khẽ hôn một cái lên trán cô, giống như gió hè nhẹ nhàng lướt qua, hơi ngứa ngáy.
Nhưng Vân Chiêu trong mơ lại cảm nhận được bàn tay to lớn khô ráo của người đàn ông đang nắm chặt tay của cô, cảm xúc ướt án chạm vào cái trán khiến giọng cô không kìm nổi cất lên cao vút.
Cô giống như một vật hiến tế, cả người chìm trong ánh trăng thanh mát tràn qua cửa sổ.
Thoáng ngẩng đầu, thiếu nữ chủ động dâng bờ môi chạm vào môi anh, nhịp tim đập của hai người đồng loạt tăng nhanh.
Trên phương diện này chắc chắn Vân Chiêu còn trúc trắc, nếu bây giờ cô tỉnh chỉ sợ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chử Lan Xuyên, ngoại trừ lúc đầu chủ động, về sau cô cũng không biết phải đáp lại ra sao.
Cánh tay đang giữ chặt cô của Chử Lan Xuyên đột nhiên dùng sức, cô gái chủ động làm anh tháo bỏ hết trói buộc, chỉ có thể công thành chiếm đất theo phản ứng nguyên thủy nhất của não bộ.
Nạy hàm răng của cô ra, hơi thở của anh bao trùm khắp nơi, tên đã bắn ra không thể quay lại.
Gương mặt bị anh nắm chặt, lưỡi bị anh giày vò tê dại mà cô chỉ có thể hu hu không thành tiếng, không khí để thở ngày càng ít.
Từ giờ phút này trở đi, cô mới bị đánh dấu dấu vết của anh, mới thuộc về anh.
Lúc không khí trong phổi sắp cạn kiệt Chử Lan Xuyên cuối cùng cũng dừng lại, anh cắn một ngụm trên môi cô, cởi cà vạt ra, lấy kính về, cả người khó nhịn rút lui.
May mà Vân Chiêu vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, cho rằng mình bị bóng đè.
Anh dịu dàng đắp lại chăn cho cô gái, đứng nguyên tại chỗ.
Ngoài phòng khách lại một điếu thuốc lá được châm lửa, khói từ từ tản ra trong bóng đêm.
…
Buổi tối hôm qua hoang đường giống một giấc mơ, Vân Chiêu tỉnh dậy ngồi trên giường, nhìn kĩ cổ tay của mình, không có dấu vết gì cả.
Lại xuống giường đi đến trước gương thay đồ, môi cô căng mọng, cắn môi dưới cũng không có cảm giác lạ gì.
Chắc là bóng đè thôi.
Không thì sao mà Chử Lan Xuyên có thể đối xử với cô giống như cặp đôi bình thường yêu nhau được…?! Anh như tránh tà còn chẳng kịp.
Vân Chiêu bất đắc dĩ nhìn bản thân đang cong khóe môi trong gương, ánh mắt lại xám xịt đi.
Hơn nữa, trong người cô chảy dòng máu của Vân Án, cái ngày sự thật bị lộ ra không biết Chử Lan Xuyên sẽ đau khổ đến cỡ nào.
Nhất định anh sẽ chán ghét chính mình, không chừng còn hận cô.
Vân Chiêu xếp lại tập đề tổng hợp Đàm Yếm đưa cho cô để vào trong ngăn kéo bàn học, sửa soạn lại tập đề thi tỉnh và giấy nháp rồi chuẩn bị đến trung tâm huấn luyện.
Mùa đông mặt trời tỏa nắng vàng, Vân Chiêu bình tĩnh đi dưới bóng cây hương chương*, từng vạt nắng loang lổ chiếu xuống.
(*Mình search ra cây này là họ vải, nhưng không biết phải cây vải bên mình hay không ~~~ Bonus