Đàm Yếm chắc chắn nghe thấy lời nói mang theo áp lực kia của Chử Lan Xuyên, mặt mày hắn hoảng hốt, sau đó siết chặt di động trong tay, dường như muốn bóp nát chiếc điện thoại Vertu trị giá mấy chục vạn. (Mấy trăm triệu)
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng tút tút ngắt máy, quản gia mới dám nhắc: “Đàm thiếu, đại thiếu gia đến sân bay…”
Tối nay Caesar đến thành phố Giang, bà nội cố ý dặn dò hắn để hắn giúp Caesar quen thuộc tình hình trong nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Yếm cười đầy châm biếm, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Nếu chuyến bay không bị trễ thì còn hai mươi phút nữa Caesar sẽ đến thành phố Giang, Đàm Yếm mặc kệ tài xế lái xe lòng vòng, ánh mắt tối tăm của hắn như giăng kín mưa bụi, hình thành lớp rào chắn với thế giới bên ngoài.
“Nếu không đi chỉ sợ không ăn nói được với bên lão thái thái.” Quản gia cất túi kẹo sữa còn lại đi, không thể để Đàm Yếm ngược đãi cơ thể của mình nữa.
Mảnh giấy gọi kẹo bị hắn nắm trong tay đến nhăn nhúm, Đàm Yếm tùy tiện ném điện thoại ra ghế sau, ngửa đầu nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch.
Hắn nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng lựa chọn xong, nói với tài xế: “Đến sân bay.”
Thực lực hiện nay của hắn còn chưa đủ để một mình đối nghịch với cả Đàm thị, lựa chọn này đồng nghĩa với việc nhẫn nhịn lấy đại cục làm trọng, tùy bà nội hắn sắp xếp.
Quản gia liếc mắt nhìn ánh mắt u tối không rõ của Đàm Yếm trên ghế sau, ông thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể ăn nói với bên gia tộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí trong xe dường như ngày càng nóng hơn, Vân Chiêu bị Chử Lan Xuyên ôm đến trên đùi liền có cảm giác ngượng ngùng không nói nên lời, ngón tay như có như không đặt trên ống quần anh, vuốt ve chất liệu mềm mại.
Điện thoại do Chử Lan Xuyên ngắt, mục đích rất rõ ràng, những lời riêng tư tiếp sau đó anh không muốn có người khác nghe thấy.
Ngoài mặt thì nói muốn cô gái nhỏ nhớ lâu hơn, nhưng anh lại luyến tiếc đành để một bàn tay đỡ ở vô lăng, da thịt ấm áp dán vào sau lưng thiếu nữ, vai lưng cô mỏng manh, xúc cảm cũng cực kỳ rõ ràng.
Mà Vân Chiêu lại bị cảm giác ấm áp này làm cho phát run, đại não vào khoảnh khắc chạm vào nảy ra nhiều ma sát hơn.
Trước giờ cô chưa từng thấy cảnh tượng Chử Lan Xuyên mất khống chế như vậy, anh lúc nào cũng giữ khoảng cách trước mặt cô, không bao giờ thích gây ra tín hiệu dễ khiến người khác hiểu lầm này.
Anh trai thích cô sao?
Vân Chiêu không có đáp án, cô không tự giác nuốt nước bọt, cảm giác mâu thuẫn giống tòa thành vây quanh cô, rốt cuộc tâm tính còn trẻ, không che giấu nổi.
So với sự bối rối lúng túng của cô thì Chử Lan Xuyên giống như người cầm quyền cao cao tại thượng, không có động tĩnh gì, như ám khí sắc bén trong bóng tối nhưng trước mặt cô lại khắc chế để thể hiện ra một mặt dịu dàng.
Chử Lan Xuyên đã ôm con nhà người ta ngồi lên đùi nhưng bây giờ anh vẫn thản nhiên như thường, cũng không có biểu tình lảng tránh gì.
Chử Lan Xuyên giơ cánh tay khác khẽ quấn vào trước cổ thiếu nữ, sợi tơ đỏ trên ngọc bội quấn quanh ngón tay anh, sinh ra cảm giác cấm kỵ khó tả.
Chỉ là bị anh nắm một sợi tơ đỏ thôi mà Vân Chiêu cảm thấy mạch đập toàn thân đều nhảy lên theo sợi dây này.
Ngọc vốn có tính ôn nhuận, khẽ vân vê ở đầu ngón tay khiến Chử Lan Xuyên thất thần nhìn một lát, sau đó như có như không nói: “Trước chưa thấy em đeo bao giờ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Không thể không nói độ nhạy bén của Chử Lan Xuyên ở phương diện nào đó quả là khác hẳn so với người bình thường.
Vân Chiêu: “…”
Cô chớp nhanh mắt, muốn che giấu tâm tư không cho Chử Lan Xuyên đoán trúng nhưng không biết phải làm sao.
Cổ họng như bị người khác đổ một chén trà đắng ngắt vào, cảm giác kia không ngừng khuếch tán ra, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn nuốt xuống.
“Không có, hôm nay lúc em dọn lại ngăn tủ thì thấy cái này, nhớ lại bác gái tặng em dịp sinh nhật nên muốn đeo thôi.”
Nói xong lời nói dối này Vân Chiêu cảm thấy sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.
Cô thừa nhận con người có lúc sẽ trở nên hẹp hòi, ở trước mặt người mình thích sao có thể thừa nhận thân thế đáng xấu hổ của mình?
Hơn nữa thân thế này còn chạm đến nỗi khổ của anh.
Anh bật cười, buông miếng ngọc bội ra nhưng tay vẫn không buông.
Sau đó, cả người cô chuyển từ tư thế đối mặt với anh sang quay lưng lại với anh, quả tim trong lồng ngực anh đập đều đều vang dội bên xương cánh bướm của cô.
Còn chưa kịp phản ứng lại Vân Chiêu liền cảm nhận được khe hở giữa năm ngón tay bị một luồng lực mạnh mẽ xuyên vào, trực tiếp đơn giản không bàn đạo lý.
Anh nắm ngược lại tay cô, lòng bàn tay dính sát lên mu bàn tay khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc trên từng tấc da thịt.
“Tay bị dính mực nước sao không rửa sạch sẽ đi? Hửm?” Hơi thở của Chử Lan Xuyên quẩn quanh bên tai cô, giống như quan tâm thì lời nói sẽ bị loạn.
Tư thế như vậy khiến cô có thể không cần đối mặt với ánh mắt của anh, tâm tình dần thả lỏng hơn.
Vân Chiêu thường dùng bút máy, mọi khi viết chữ cũng bị dính mực nước lên tay, nhưng cô không ngại phiền toái, nét mực bị Chử Lan Xuyên phát hiện này chắc chắn là lúc đang làm đề ôn thi tỉnh bị quẹt ra.
Nhưng lúc đó tâm tư của cô bị tin anh sẽ tới đón mình nhiễu loạn, vừa tan học liền quên mất phải đi rửa tay.
Cô gái nhỏ sững sờ, rất muốn đổ tội cho anh nhưng lại không thể chỉ trích anh là tên đầu sỏ gây tội, chỉ có thể rút ngón tay về như chú ốc sên.
“Em… về nhà rửa.” Vân Chiêu rốt cuộc có thời gian cầm di động lên, không nói lời nào bỏ đồ vào trong cặp.
Thật ra cô rất sợ tiếp diễn những lời nói kia liệu có thể xảy ra chuyện gì không thể khống chế không, ví như Đàm Yếm thẹn quá thành giận, bèn đâm trúng tim đen nói hết những gì mình điều tra được về thân thế của cô cho Chử Lan Xuyên.
Thế nên bây giờ cả người cô như đang ngâm trong dòng nước lạnh băng, bộ não mới mấy tiếng trước vẫn còn đang vận hành hết công suất để giải đề toán giờ cũng rỉ sắt, không hoạt động nổi.
“Ngoan, xuống dưới.” Anh muốn thỏa mãn tâm nguyện về nhà rửa tay của cô nhưng giọng nói ra lại đè nén vài phần dục vọng.
Vân Chiêu không rõ trong lòng có tư vị gì, cô quay người mở cửa xuống xe trước.
Trong phòng tắm vang lên từng đợt xối nước, cô đứng trước bồn rửa tay nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, rất ích kỷ hy vọng Chử Lan Xuyên vĩnh viễn không điều tra được chân tướng năm đó.
Ban đêm mưa gió sắp đến, gió lớn gào thét giận dữ, cây tùng dưới nhà chẳng ngăn nổi thế gió, thân cây cong lại dưới từng đợt gió rào rào tạt tới.
Nửa đêm Vân Chiêu bị tiếng mưa rơi ồn ào làm tỉnh, khí lạnh luồn qua khe cửa sổ rót vào váy ngủ mỏng manh, lạnh buốt xương.
Bật chế độ hẹn giờ của điều hòa trong phòng lên, cô mới ngoan ngoãn quay về ổ chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập tới nhưng vẫn hiểu rõ.
Đây là trận mưa lớn nhất kể từ khi mùa đông đến của thành phố Giang, hơi nước giăng kín cả thành phố, sáng sớm mực nước không những giảm mà còn dâng lên, hệ thống chống lũ lụt không có tác dụng, tình trạng giao thông bị tắc nghẽn.
Khuôn mặt Vu Tường u sầu nhìn thời tiết âm u ngoài kia: “Chiêu Chiêu, hôm nay con đừng tới trung tâm huấn luyện nữa, bác xin thầy giáo cho con nghỉ.”
“Bị lỡ một buổi học chắc sẽ phiền phức lắm.” Ở một mặt nào đó quả thực Vân Chiêu rất bướng bỉnh, chỉ cần thầy giáo không thông báo thì sẽ không nghỉ học ở trung tâm huấn luyện.
Vu Tường không khuyên được cô đành phải đồng ý, bà chợt nhớ tới Chử Lan Xuyên: “Bảo Lan Xuyên lái xe đưa con đi, mưa lớn như vậy bác sợ không đợi được xe buýt.”
Ai ngờ Vân Chiêu lại cất giấy vở vào trong cặp không hề dừng lại: “Không cần đâu bác gái, anh trai còn bận công chuyện.”
Vu Tường xuýt xoa một tiếng: “Đứa nhỏ này…” Không phải trước kia còn bám Chử Lan Xuyên lắm sao? Sao bỗng dưng lại thay đổi thái độ?
Bà chỉ cho là giữa hai người xảy ra hiểu lầm nho nhỏ gì đó nên cũng không truy cứu sâu thêm.
Lúc Vân Chiêu thay giày Vu Tường lại dặn dò đôi câu, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Đúng rồi Chiêu Chiêu, lớp huấn luyện của con đến mấy ngày nữa là nghỉ đúng không, bác con mình tới chùa một chuyến.” Bà chỉ vào miếng ngọc bội trên cổ Vân Chiêu: “Miếng ngọc bội này bác cầu được ở trong chùa đó, vị đại sư kia đã bảo bác khi nào có thời gian thì dẫn con đến đó lễ tạ thần linh.”
Vân Chiêu mơ hồ đồng ý với bà, vội ra khỏi cửa, không muốn Vu Tường nhìn ra manh mối gì.
Tán ô bị gió táp xiêu vẹo, nguy cơ sắp hỏng đến nơi, may đôi tay cô vẫn nắm chặt cán ô, vất vả đứng đợi xe buýt,