Dùi trống nằm trong tay anh chuyển động một cách thần kỳ, vừa nhanh lại vừa chính xác.
Anh chỉ biểu diễn một đoạn nhạc dạo trong trí nhớ nhưng lại gõ cực kỳ trôi chảy, không bị vấp một lỗi nào.
“Có muốn học không?” Chử Lan Xuyên bày ra dáng vẻ định dạy dỗ cô, ngoắc ngón tay kéo cô gái đến trước mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay nhỏ nhắn bị năm ngón tay cầm, hơi thở bên tai lúc nặng lúc nhẹ, lần nào cũng vậy, giọng nói của Chử Lan Xuyên dịu dàng như mật ngọt dụ dỗ cô chìm sâu.
Năng lực học hỏi của Vân Chiêu khá mạnh, cầm dùi lên tay rồi cũng không kém, cô đang định quay đầu lại khoe thành quả học tập của mình thì bờ môi liền cọ vào má của người đàn ông.
Dùi trống trong tay cô rơi xuống, trượt đến bên chân của hai người.
Cô kinh ngạc, lúc kịp phản ứng lại đã lấy tay che chặt môi, hình như trên đó còn vương lại chút hơi ấm.
Tim Chử Lan Xuyên nhảy lên một nhịp, trong mắt ánh lên ngọn lửa: “Chiêu Chiêu lớn rồi, biết hôn trộm anh trai rồi.”
Cô nào có!
Chẳng qua giải thích kiểu gì cũng thành có ý đồ khác, Vân Chiêu chỉ đành nũng nịu kêu gào: “Anh trai đáng ghét.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vẻ chưa hết giận, cô lại thêm một chữ vào bốn chữ trên: “Anh trai già đáng ghét.”
Anh hừ một tiếng, giọng điệu có vẻ bất cần đời: “Chê anh lớn tuổi hả? Tiêu chuẩn của Chiêu Chiêu thấp ghê nhỉ?”
So về võ mồm thì cô đấu không lại anh.
“Anh trai…” Cô vừa hân hoan gọi anh thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Chử Lan Xuyên.
Vân Chiêu biết tám chín phần mười là điện thoại của Cục Cảnh sát, cô nhấp môi, cảm thấy tốt nhất không nên quấy rầy anh.
Chử Lan Xuyên mới giây trước còn nhìn cô gái cười dịu dàng, ngay giây sau nhận được điện thoại của Phùng Thường Thư sắc mặt anh như bị mây đen phủ kín.
Rõ ràng Phùng Thường Thư là người không có việc gấp sẽ không gọi cho anh.
Chử Lan Xuyên buông cánh tay đang tì trên khung cửa, sau đó anh cầm di động ra ngoài ban công.
Vân Chiêu còn không biết chuyện gì đang xảy ra, không khí trong phòng vẫn còn vương vấn mùi hương bạc hà của anh, quay đầu lại dùi đánh trống vẫn nằm lăn trên mặt đất, cô ngồi xổm xuống nhặt lên liền nhìn thấy một ngăn tủ ở đối diện.
Vừa rồi còn vội nên cô cũng chưa kịp ngắm kỹ thư phòng của Chử Lan Xuyên.
Ngoại trừ một đống hồ sơ được sắp xếp chỉnh tề, trong ngăn tủ cao nhất còn đặt một khung hình.
Cô nhón chân lên mới miễn cưỡng lấy được, viền bức ảnh trong khung đã ố vàng nhưng không hề dính chút bụi nào, có thể thấy nó được giữ rất cẩn thận.
Đó là bức ảnh của một người đàn ông mặc Cảnh phục đang ôm Chử Lan Xuyên hồi còn nhỏ. Phía sau hai người là lá cờ Tổ quốc tung bay, thiếu niên còn nét ngây ngô nhưng đã nhìn ra được có tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn, tay phải của anh còn giơ tay chào lá cờ Tổ quốc, ánh mắt anh hàm chứa sự trầm tĩnh.
Nhưng người đàn ông khác trong bức ảnh vĩnh viễn dừng lại ở nơi này.
Anh hùng lấy trời đất làm mộ, Chử Hằng đến tro cốt cũng không còn, ông đã nằm xuống ở nơi biên cảnh xa xôi, không thể trở về mảnh đất yêu quý này nữa.
Trái tim Vân Chiêu đau đớn, không kìm được nghĩ đến Vân Án sẽ đối xử ra sao với đứa con gái làm trái với ông?
…
Phùng Thường Thư sợ nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng bèn ấp úng mời Chử Lan Xuyên đến Cục Cảnh sát, còn rót cho anh chén trà Bích Loa Xuân*.
(*Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, cổ có tên gọi là “ Hách Sát Hương Nhân”. Xuất xứ danh trà ở vùng Thái Hồ Động Đình sơn huyện Ngô, Giang Tô. Những búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong không khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cam thấy thư thái, thoải mái. Từ triều Đường, Tống đã được liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân. Nguồn: Thế giới thảo mộc.)
Mấy năm trôi qua, hai người lại bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau, chỉ tiếc cảnh còn người mất.
“Chú Phùng muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” Anh liếc mắt nhìn khói trắng bốc lên từ chén trà, lời nói cũng không thân thiện mấy.
Vài sợi tóc rủ xuống đuôi lông mày anh, Chử Lan Xuyên mấp máy môi, bỏ mặc mấy lời dối trá kia mà nói thẳng vấn đề: “Tôi còn gọi chú là chú Phùng cũng chỉ bởi giao tình của chú và bố tôi thôi.”
Hai cánh tay Phùng Thường Thư bắt chéo nhau, trong khoảng thời gian dài ông ta đóng cửa không tiếp cả nhà Chử Lan Xuyên, không vì gì khác, chỉ bởi trên người Chử Lan Xuyên có bóng dáng của Chử Hằng, mỗi lần nghĩ tới khiến ông không khỏi run lên.
Ông ta lúng túng nhấp một ngụm trà, đẩy tập văn kiện trên bàn đến đối diện: “Lan Xuyên, lần này chú tìm con là có liên quan đến sự kiện lần trước ở bến tàu.”
“Bên bệnh viện đã tăng cường công tác an ninh, sẽ không còn ai có thể gây nguy hại đến tính mạng của cảnh sát Tạ nữa.” Phùng Thường Thư ra vẻ khó xử: “Chỉ có điều chưa biết lúc nào cậu ấy mới tỉnh lại, nhưng trước khi trúng đạn cảnh sát Tạ đã gửi vài dãy số về quê nhà, đây toàn là những tình báo cậu ấy có được nhờ trải qua bao gian khổ.”
Phùng Thường Thư chỉ tay lên dãy số ở trên giấy: “Cháu nhìn xem, 94689892654834265426, bên chú đã thử so sánh dãy số này với bảng chữ cái tiếng Anh 26 chữ kết quả chỉ cho ra dãy chữ vô nghĩa. Nhưng tin tức mà cảnh sát Tạ liều chết gửi đi không thể không có tác dụng được, cháu xem thử có giống mã Morse không?”
Không phải Phùng Thường Thư đã cởi bỏ khúc mắc trong lòng rồi ngồi phá án cùng Chử Lan Xuyên, thậm chí ăn nói từ tốn nhờ vả anh, điều này không hợp lẽ thường chút nào.
Trên thực tế địa bàn chỗ bến tàu thành phố Giang cực kỳ quan trọng, bên trên đã ra lệnh cho đội truy lùng ma túy và đội hình sự liên kết với nhau cùng điều tra, một mẻ hốt gọn bọn tội phạm.
Nhưng trong Cục người am hiểu giải mật mã nhất là Chử Hằng đã bỏ mạng nhiều năm, trước mắt người có thể giúp đỡ chỉ còn cảnh sát tinh anh Chử Lan Xuyên, người thiếu niên trưởng thành trong tầm mắt Phùng Thường Thư.
Chử Lan Xuyên là người nắm đằng chuôi, anh chỉ hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Phùng Thường Thư đang lo âu.
Anh cứng người nói một cách vô cảm: “Đã vậy thì, đội trưởng Phùng, không bằng chúng ta lấy một đổi một.”
“Cậu muốn cái gì…?” Phùng Thường Thư không khỏi cảnh giác.
“Bằng chứng kết luận bố tôi là kẻ phản bội.” Chử Lan Xuyên chống tay lên bàn rướn người lên trước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tránh né của Phùng Thường Thư: “Chú Phùng không định nói cho tôi sao? Dù sao năm đó chú cũng là học trò cưng của bố tôi mà.”
Chỉ là ba chữ “học trò cưng” kia bị anh nghiến răng nghiến lợi nói ra, trong đó có bao nhiêu hận ý người đối diện khắc biết.
Năm đó Chử Lan Xuyên mới mười bốn tuổi, huống chi tội danh của Chử Hằng sau khi trải qua bàn bạc đã bị định xuống, anh không có quyền xen vào, chỉ biết đón nhận kết quả cảnh sát xông vào nhà bắt mẹ anh đi, lấy lý do là sợ bà che giấu những tội danh khác của Chử Hằng.
Anh không thể phản kháng, bất lực nhìn thế giới này đổi trắng thay đen, chúng bạn xa lánh.
Năm đó thông tin liên quan đến vụ án đã bị phong tỏa, nếu muốn lật lại chân tướng chỉ dựa vào sức của mình anh không đủ, trừ phi rửa được oan khuất không sự việc đã đi đến kết luận cuối cùng.
Phùng Thường Thư bị anh dồn đến sát mép ghế, chén trà bằng sứ tinh xảo trượt xuống vỡ tan