Tín hiệu nguy hiểm vang lên trong đầu, cô gái nhỏ trở mình ngồi thẳng dậy, hận không thể cúp đuôi bỏ chạy ngay lập tức.
Vân Chiêu không hơi đâu để ý việc đang cầm ngược sách, sau khi cô đặt quyển sách lên đầu giường bèn lấy một chiếc áo sơ mi ở trong tủ ra, vội vã nói: “Em cũng đi tắm đây.”
Bàn tay đang cầm khăn lau khô tóc của Chử Lan Xuyên khựng lại, anh nhường lối ra vào cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy cô gái nhỏ chạy còn nhanh hơn thỏ ánh mắt anh liền dịu dàng hẳn, không nghĩ tới dọa cô một câu thôi mà còn có tác dụng này.
Trước giờ lúc cô tắm rửa khá rề rà, nhưng ở chỗ của Chử Lan Xuyên lại không có băng đô và sữa tắm nên Vân Chiêu cũng không nán lại trong phòng tắm quá lâu, cô cài áo sơ mi thật kín đáo xong bước ra luôn.
Quần của Chử Lan Xuyên cũng bị cô lấy ra dùng, chiếc quần ngụy trang mỏng tang dính ở trên bắp đùi, do ống quần quá rộng nên cô gái còn có suy nghĩ khác người xắn lên mấy gấu, nhìn qua cũng khá xinh xắn tinh nghịch.
Cô gái vừa tắm xong nên đôi mắt như bị một lớp sương mù bao phủ, không thấy rõ con ngươi đen trắng.
Cô lặng lẽ lướt qua Chử Lan Xuyên đang ngồi trên sô pha, mang theo hương thơm thoang thoảng quanh người chiếm đóng luôn chiếc giường lớn của Chử Lan Xuyên.
Trên giường có mấy chồng chăn gối được xếp thành từng khối vuông vắn gọn gàng, còn có một chiếc gối đầu hơi cứng, Vân Chiêu chỉnh nhiệt độ điều hòa xong liền vén một góc chăn chui vào.
Chăn đệm vỏ gối đều được thay mới, vừa sạch sẽ lại có mùi hương tươi mát, hôm nay lăn qua lộn lại nhiều khiến cô gái nằm một lát liền chìm vào trong giấc mộng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên tắt đèn phòng khách đi, trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình máy tính vẫn đang dang dở công việc.
Cảnh sát được phái đi trà trộn vào băng đảng ma túy lần này là Tạ Chiêu, anh chuyên mai phục tại các nhóm buôn lậu ma túy khu vực thành phố Vân và thành phố Giang. Thành phố Vân ở gần biên giới nổi tiếng về khoản chế tạo đồ dùng gia đình, nếu phải chọn một cách để vận chuyển ma túy thì giấu ở trong các loại đồ dùng gia đình là lựa chọn khá ổn.
Đồ dùng bằng gỗ trong gia đình có khối lượng lớn, mỗi lần vận chuyển ma túy phải chia thành từng đợt, về đến thành phố Giang mới bốc dỡ từng lô hàng một, quá trình này có nhiều mắt xích, người đưa tin cũng nhiều nên rất khó truy ra cả đường dây sản xuất ma túy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tạ Chiêu nằm vùng mãi mà vẫn chưa đánh được vào hang ổ chính của bọn buôn lậu thuốc phiện.
Cho dù bây giờ đã giải xong ám hiệu trao đổi của bọn chúng nhưng vẫn cần tìm thời cơ thích hợp để tóm gọn một mẻ.
Chử Lan Xuyên xoa nếp cau mày, anh bỏ cặp kính gọng vàng xuống, mở tập văn kiện trên mặt bàn máy tính ra, chính là tài liệu “Vụ án 4.30” do anh vất vả thu thập từng chút một.
Những lời ban ngày Phùng Thường Thư nói anh không tài nào quên, nếu trong những chứng cứ buộc tội Chử Hằng bán đứng cảnh sát có cả đoạn video giám sát của quán bar thì sự việc có thể không đơn giản như anh vẫn nghĩ.
Dựa theo tình cảnh lúc bấy giờ của Chử Hằng, chắc chắn ông sẽ cật lực phản kháng, không đến nước đường cùng sẽ không lựa chọn hút thứ ma túy khiến mạng sống của mình như treo trên sợi tóc.
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu?
Cùng lúc đó, đèn điện trong biệt thự Hoa Đình sáng choang.
Người hầu biết Đàm Yếm không thích bóng tối, lần đổ bệnh nhớ đời của hắn do bị nhốt trong phòng tối mà ra, không thấy một tia sáng nào, sau khi được cứu thì cứ đến tối hắn lại bật hết đèn điện lên theo thói quen, nếu không sẽ không tài nào ngủ được.
Quản gia dẫn người điều tra lên cầu thang xoắn ốc dẫn tới tầng hai rồi im lặng rút lui.
“Đây là toàn bộ tư liệu của Chử Hằng, mời Đàm thiếu xem.”
Đàm Yếm tiện tay lật vài trang, nhếch môi hỏi: “Cậu nói xem tiếp sau đây có phải trò chơi càng ngày càng thú vị không?”
…
Trong phòng bật điều hòa, Vân Chiêu đang nửa tỉnh nửa mê chợt cảm thấy khát nước, cô rón rén xuống giường, sợ làm phiền đến Chử Lan Xuyên đang ở trong phòng khách đành mon men đến bên khay nước, mò mẫm trong bóng tối tìm cái cốc giấy.
Nhưng Vân Chiêu vẫn đánh giá thấp độ cảnh giác của Chử Lan Xuyên, lúc cô vừa bước vào phòng khách người đàn ông liền mở bừng hai mắt, phát hiện chuẩn xác vị trí của cô.
Bồi dưỡng nhiều năm trong trường Cảnh sát khiến anh có thể duy trì sự tập trung cao độ mọi lúc.
Ngược lại Vân Chiêu vẫn mơ hồ, cô vẫn đang mò mẫm, trong hoàn cảnh giơ tay không nhìn thấy năm ngón này cô không phát hiện ra cốc giấy vốn đang đặt trên bàn trà.
Mãi lúc sau Chử Lan Xuyên mới thở dài một hơi, anh thấp giọng hỏi: “Đang tìm gì?”
Quả thật Vân Chiêu bị dọa giật mình kêu lên, cô hoàn toàn không biết mình đánh thức người đàn ông đang ngủ say này lúc nào, cô vô thức lùi lại một bước nhỏ, chẳng may lại vấp phải chiếc ghế sô pha, cả người liền mất thăng bằng ngã về phía sau.
Chử Lan Xuyên nhanh tay nhanh mắt đỡ được thắt lưng của cô gái, chỉ cách một lớp áo sơ mi tơ tằm, xúc cảm tốt quá thể đáng.
Cô gái nhỏ khẩn trương đến mức nói chuyện lắp bắp: “Em tìm… cái cốc uống nước.”
Lòng bàn tay nóng bỏng không dán bên hông cô nữa, Chử Lan Xuyên không tốn chút sức nào lấy cái cốc ở giá ngang dưới bàn trà ra, tiện tay rót luôn cho cô một cốc nước sôi để nguội.
Đèn trong phòng khách được bật lên sáng như ban ngày, cô vội vã uống nước, lúc này Chử Lan Xuyên mới thấy cô đang mặc áo của anh như thế nào.
Áo sơ mi quá rộng, cô phải thắt nơ hình con bướm ở vạt áo, đôi chân thon dài thẳng tắp được khắc họa rõ nét dưới chiếc quần rằn ri.
Nghĩ đến đây mắt anh hơi cong lên mang theo ý cười khó nhận thấy.
Chử Lan Xuyên hiếm khi có dáng vẻ dễ ăn nói này, giọng nói anh như mang cả sức mê hoặc: “Ngoan, uống xong rồi vào ngủ.”
Cô giống như bị tiếng ngoan kia hạ gục, sửng sốt nửa ngày trời mới lên tiếng: “Dạ.”
Trước khi Vân Chiêu sắp đi đến cửa phòng, Chử Lan Xuyên liền gọi cô, anh chần chừ một lát mới nói ra: “Chiêu Chiêu, em có giấu diếm anh trai chuyện gì không…?”
Đầu óc cô hoảng loạn trong chớp