Anh cũng nhìn thấy rồi.
Ánh mặt trời vàng ươm như hũ mật ngọt bị đánh đổ, rót vào tầng mây đậm đặc.
Sau đó mặt trời mọc từ đằng đông, nền trời được thắp sáng choang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sợi tóc của thiếu nữ được ánh nắng chiếu xuống càng hiện lên màu nâu nhạt, chiều cao lúc cô đi chân trần so với bình thường còn thấp hơn anh một khoảng.
Vân Chiêu đang im lặng đánh giá liệu mình có thể đi cà nhắc đến bên anh không thì cảm giác bỗng nhiên mất trọng lực.
Cô nhỏ giọng hô lên, hai cánh tay còn quấn trên cổ người đàn ông, hơi thở đan xen nhau, cô gái nhỏ trong ngực đành phải uốn éo chút.
Chử Lan Xuyên ôm cô đến trên ghế, tư thế này giống như anh đang ôm cô từ phía sau.
Thân hình thiếu nữ mảnh mai, vai gầy nhỏ, anh vuốt ve xương cốt nhỏ nhắn của cô, lời nói không thấy mất kiên nhẫn chút nào: “Nói em bao nhiêu lần, xuống giường nhớ phải xỏ dép, sao lại không nghe lời anh hử?”
Ngay giây sau cô thấy Chử Lan Xuyên xoay người kéo đôi dép xăng đan của cô lại.
Nhân chỗ trống này cô mới lẩm bẩm nói: “Biết rồi, về sau em đảm bảo sẽ nghe lời…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài miệng thì ngoan ngoãn như vậy nhưng trong lòng Vân Chiêu vẫn cực kỳ vui vẻ, không có ai lại từ chối người mình thích quan tâm săn sóc từng li từng tí cả.
Cổ chân bị anh nắm, cảm giác trơn bóng như lụa khiến người ta yêu thích không buông tay.
Xỏ dép xăng đan cả trái lẫn phải cho cô xong cài quai lại, anh vỗ nhẹ lên bắp chân của cô gái: “Xong rồi.”
Vân Chiêu không nhảy khỏi đùi của Chử Lan Xuyên mà xoay người lại đối mặt với anh.
Cả người cô gái như con thú nhỏ bị thương, lúc này mặc dù cô không nói gì nhưng Vân Chiêu biết rõ, bây giờ mà đi thì sẽ mất khoảng thời gian dài không được gặp Chử Lan Xuyên.
Quan trọng hơn là anh phải hoàn thành nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại bí mật như vậy, cô ngoài việc chờ đợi và cầu phúc dường như chẳng làm được gì cả.
Vậy hãy để cô lẳng lặng ôm anh thêm một lúc, hy vọng về sau có thể bớt nhớ nhung hơn.
Lúc cô đứng dậy kinh ngạc ngước mắt lên, Chử Lan Xuyên không hề báo trước giữ sau gáy cô, khóe môi hôn lên mi tâm (giữa hai lông mày) cô, sau đó một đường thẳng xuống, lướt qua mũi, khá mềm mại.
Cơ thể của cô không tự chủ được mềm nhũn ra, hai mắt mông lung chỉ đành mặc anh xâm lược, mặc kệ tình cảnh long trời lở đất dưới mắt.
Dây dưa khó buông nổi một lúc lâu Chử Lan Xuyên mới kịp thời ngăn lại suy nghĩ còn quá đáng hơn, vùi trong khoảng mềm mại kia.
Thế mà lại lờ mờ cảm thấy dục vọng khó nén đáng xấu hổ.
Lần đầu tiên Vân Chiêu xoa đầu Chử Lan Xuyên, cho dù ý nghĩ này đã được cô nung nấu trong đầu từ lâu nhưng khi thực hiện vẫn căng thẳng không thôi.
“Cảm giác thế nào?” Anh đạm mạc hỏi.
Cô gái vội rút tay lại, chỉ cảm thấy sợi tóc anh không mềm mại mà cứng cỏi giống anh, trong lúc hoảng hốt thuận miệng nói: “Rất tốt.”
Không thể không nói cách Vân Chiêu xoa đầu anh quả thật rất giống… xoa đầu một chú chó.
Chử Lan Xuyên không nói rõ, anh đứng bên giường, nghiêng người dựa vào tường, một mình đứng đó lại có vẻ hào phóng thoải mái.
Hai người ăn cơm xong anh mới phá vỡ không khí im lặng: “Sửa soạn lại đi, anh đưa em về.”
Vân Chiêu ngăn bước chân của anh, nhanh chóng cởi miếng ngọc đeo trên cổ xuống, cô đeo miếng ngọc này cũng một hai năm rồi.
Cả miếng ngọc ôn hòa, cầm trên tay còn sót lại hơi ấm.
Cô trịnh trọng đặt nó vào trong tay anh, tay cầm cánh tay của anh: “Bùa bình an bác gái cầu cho em, em thấy bây giờ anh mà mang theo nó em mới an tâm.”
Nhiều lúc không phải tin vào thần Phật, chỉ đơn giản là để an tâm hơn thế là đủ.
Chử Lan Xuyên muốn nói gì lại thôi, cuối cùng anh vẫn nắm miếng ngọc kia trong lòng bàn tay, ngón tay cọ hai bên gò má của cô gái: “Yên tâm.”
Sau khi xuống tầng cũng không biết bản lĩnh ở đâu mà anh lôi một chiếc xe gắn máy ra, xoay người nói: “Lên đi.”
Trước năm mười bốn tuổi, loại vận động đua xe này từng là sở thích trong tim anh, bẵng qua nhiều năm như vậy, lần nữa thử lại vẫn may thuận lợi cả đường*.
(*Nguyên văn: Đắc tâm ứng thủ: Thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.)
Vân Chiêu ôm quanh eo anh, khuôn mặt dán trên bờ lưng nóng hổi của anh, cảm nhận được cơn gió đang lùa qua sợi tóc, xuyên qua khe ngón tay.
Trời nắng nên gió cũng mang theo cái nóng, hun đốt mắt người, về sau cô dứt khoát nhắm mắt lại nghe tiếng gió rít gào.
Cách khách sạn còn có mấy bước đường ngã rẽ nữa, Chử Lan Xuyên dừng xe, sau khi tháo mũ bảo hiểm xe máy xuống anh nhìn về bờ biển vô tận phía xa.
Đến lúc chia xa Vân Chiêu nhịn không nổi mũi chua xót, run giọng nói: “Chử Lan Xuyên, em chỉ cần anh bình an.”
Đây là hy vọng xa vời bình thường nhất.
Trước khi đến đây Chử Lan Xuyên còn ký giấy sinh tử với Cục trưởng Hàn và Phùng Thường Thư, lần này đến Đại Lý anh dốc lực chiến đấu đến phút chót, không còn đường lui.
Thế nhưng anh không nói hết cho Vân Chiêu, chỉ có thể đứng trong nắng ấm khẽ cười: “Được, nói lời giữ lời.”
Vân Chiêu hờn dỗi: “Vậy còn chưa đủ.”
Chử Lan Xuyên giấu kín những lo lắng kia đi, kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy em còn muốn gì nữa, anh trai đồng ý hết.”
Cô biến suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu thành hành động, chủ động kéo ngón tay anh, nói đứt quãng: “Vậy thì… Ngoắc tay với em là được…”
Ngoắc tay kiểu một trăm năm không cho phép thay đổi.
Anh cũng phối hợp với suy nghĩ ngây thơ chợt xuất hiện của cô, đuôi mắt đầy ý cười.
Làm xong tất cả Tưởng Xảo gọi điện đến cho cô, hỏi lúc cô về có muốn ăn sáng cùng nhau không.
Vân Chiêu cầm di động vừa trả lời vừa bước đi, đi được mấy bước đã quay đầu lại.
Cô có thể trông thấy dáng người như cây tùng cây bách của Chử Lan Xuyên, mãi mãi cao lớn thẳng tắp, tự do sinh trưởng dưới ánh mặt trời.
Chử Lan Xuyên thấy cô gái càng chạy càng xa mới rút một điếu thuốc ra, có lẽ là hút gấp quá anh vậy mà giống tên nhóc mới tập hút thuốc bị sặc khói, ho khan vài tiếng mới ổn định lại.
Gánh vác mấy chục năm, vô số người xông pha chiến đấu, giữa lằn ranh giới sinh tử, hết thảy nên có một kết cục.
Cả đám người Tưởng Xảo đang ngồi ăn sáng, Tưởng Xảo thấy Vân Chiêu quay về liền thả chiếc bánh sừng bò trong tay xuống hu hu oa oa nhào tới.
Vân Chiêu cười hì hì đỡ cái trán của cô nàng, hắng giọng hỏi: “Thế nào, nhớ mình…”
Tưởng Xảo chu môi, bên miệng còn dính vụn bánh sừng bò, giống một chú mèo hoa.
“Ừ, mình lo lắng cho nhóc con nhà mình.”
Tưởng Xảo tai thính mắt tinh, nhanh chóng phát hiện Vân Chiêu khác so với hôm qua, giọng điệu kỳ quái hỏi: “Chiêu Chiêu, miếng ngọc cậu đeo