Muốn sắp xếp mạng lưới quan hệ xã giao, có lẽ có thể phát hiện dấu vết để lại trên mạng, nhưng công việc loại trừ cũng cần thời gian, Chử Lan Xuyên yên lặng ghi nhớ mật khẩu, định sau khi về Cục Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra.
Sau khi Hà Nguy Nhiên vỗ về mẹ của Nam Âm, cảm xúc của bà lúc này mới ổn định lại, chẳng qua trong miệng vẫn cứ nhắc mãi: “Có thể cho cô thấy con bé một lần nữa được không? Cô thậm chí còn chưa được nhìn mặt con gái mình lần cuối.”
Hai người họ đồng thời giữ sự im lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên nhớ rõ thi thể Nam Âm được phát hiện cạnh hồ sinh thái của trường, ngậm trong nước hồ lạnh lẽo, mặt đã sớm sưng phù đến nỗi khó có thể nhận ra rồi.
Hà Nguy Nhiên sợ bà thấy sẽ càng đau lòng hơn, tìm một lý do lấy lệ nói: “Cô đừng vội, có thể chúng cháu còn cần kiểm tra thi thể, xin cho bọn cháu chút thời gian.”
Bà run run rẩy rẩy mà đứng lên, chắp tay trước ngực: “Vậy kính nhờ các cháu.”
Thấy mẹ của Nam Âm, như trông thấy bác gái đau lòng cực độ khi chị Tiểu Nhã rời xa nhân thế, Chử Lan Xuyên vẫn luôn không nhẫn tâm mà ngẩng đầu được, biểu hiện của anh trầm lặng lạ thường, ai cũng không biết được mạch nước ngầm phía dưới lại cuộn trào mạnh mẽ.
Sau khi tiễn bà cụ lên xe, Chử Lan Xuyên cũng nhận được tin nhắn trả lời từ bác gái, [Được, bác sẵn lòng thôi, cũng không biết đứa bé kia có bằng lòng hay không.]
[Bác gái bác cứ yên tâm, con sẽ nói chuyện với cô bé.]
Anh vẫn hy vọng ở dưới tình huống Vân Chiêu đồng ý, cố gắng cho cô một gia đình ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Vân Chiêu bình thường học xong mấy tiết thì được chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.
Thầy Diệp đang sửa bài kiểm tra trắc nghiệm toán mấy hôm trước, không có gì bất ngờ xảy ra, Vân Chiêu vẫn đạt trọn điểm như cũ.
Ông ném bút vào ống đựng bút, xoay ghế dựa, nói lời thấm thía: “Về chuyện của ba mẹ em, tất cả giáo viên đều sẽ giữ bí mật chặt chẽ, em vẫn nên đi học bình thường, mạnh mẽ sống.”
Vân Chiêu yên lặng lắng nghe, cô ở trong ấn tượng của giáo viên cũng không nói nhiều lắm, nhưng thực chất cô lại là một cô bé lanh lợi, vẻ mặt đờ đẫn của hiện tại thật khiến người ta đau lòng.
“Được rồi.” Thầy Diệp giao một xấp bài thi cho cô: “Em đi phát bài trắc nghiệm hôm qua đi, đáp án đúng chuẩn ở tờ giấy nhớ trên cùng đấy, giống như lúc trước, chép lên chỗ ngoài cùng bên trái của bảng đen.”
Vân Chiêu rụt rè nói: “Cảm ơn thầy Diệp.”
Xuyên qua hành lang thật dài, mới vừa đi đến lớp là có thể nghe thấy tiếng đùa giỡn bên trong.
Nam sinh trong lớp đang nghịch ngợm rất dữ, trái bóng rổ vốn phải xuất hiện ở trên sân bóng nhưng giờ phút này lại bay loạn trong lớp học, từng tiếng hét chói tai đâm thủng màng nhĩ.
Vân Chiêu chỉ giẫm một bước lên bục giảng, đã nghênh đón một trái bóng vừa vặn bay tới.
Bóng rổ không nghiêng không lệch đập lên trán cô, mạnh mẽ làm chấn động xúc giác, trên làn da lập tức hiện lên một mảng đỏ.
Nam sinh ném bóng im lặng, thấy Vân Chiêu không sao, lại nhặt bóng lên, giả vờ như người không có trách nhiệm gì.
Tuy rằng thành tích của cô nổi trội, nhưng tính cách hướng nội, trong đám bạn cùng lứa thì có vẻ nhạt nhẽo không hợp đàn, bị bỏ qua có lẽ đã thành tình trạng bình thường.
“Xin lỗi Vân Chiêu đi.”
Một cậu thiếu niên ngăn nam sinh đánh vào người khác lại, trong giọng điệu tràn đầy sự đáng tin cậy.
Tần Bạch là nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, mọi người đều biết ba cậu làm trong cục giáo dục, hoặc nhiều hoặc ít là người không thể trêu vào được.
Nam sinh không cam chịu mà bĩu môi: “Tại sao? Chính cậu ta không mọc mắt còn trách tôi.”
Tân Bách nắm lấy cổ áo cậu ta, lồng ngực vì có không khí nên bắt đầu phập phồng, chất vấn nói: “Cậu nói là không xin lỗi?”
Thấy tình thế sắp phát triển theo hướng không thể ngăn cản, Vân Chiêu kịp thời khuyên can Tần Bách muốn động tay, sợ vì mình mà mang đến phiền phức cho cậu.
“Tần Bách, tớ không sao.” Thiếu nữ cố gắng nặn ra một nụ cười tươi.
Cậu chàng kia đúng là đã bị tư thế của Tần Bách doạ sợ, lui một bước về sau, thiếu khí thế mà mở miệng: “Vân Chiêu, xin lỗi.”
Tần Bách ít khi tức giận, từ nhỏ tới lớn ba đều bồi dưỡng cậu đi lên theo hướng khuôn mẫu công tử ôn hoà như ngọc, nhưng tưởng tượng đến chuyện Vân Chiêu bị ấm ức, sợi dây xúc động trong lòng thiếu niên như dung nham phun trào, căn bản là không áp chế nổi.
Cậu sợ dáng vẻ vừa rồi của mình doạ cô gái nhỏ, mềm giọng hỏi cô: “Đầu có đau không?”
“Không đau, không sao.” Đôi con ngươi của thiếu nữ như khảm ánh sao lấm chấm, toát ra sự cảm kích khiến Tần Bách hết giận hơn nửa.
Cậu thiếu niên trịnh trọng nói với cô: “Tan học tớ cùng cậu đến phòng y tế khám. Có tớ ở đây thì đừng sợ, không ai dám bắt nạt cậu.”
Chuông vào lớp kêu lên, người coi náo nhiệt mới tan đi, nhưng trong lớp học đã bắt đầu lời ong tiếng ve: “Cậu thấy có phải Tần Bách thích Vân Chiêu không? Thích ra mặt thay cậu ta như vậy…”
Có nữ sinh chan chua nói: “Vậy Vân Chiêu xem như là leo lên cành cao rồi.”
Bọn họ nói những lời này chưa bao giờ nói nhỏ, chính là vì để cho đương sự nghe thấy rõ.
Trước nay Vân Chiêu không phải là người có tính cách sôi nổi, cô so với bạn cùng lứa thì bình tĩnh hờ hững hơn rất nhiều, kể cả người mắng chửi không có chữ thô tục nào mà nói như vậy cũng không rơi vào tai cô nửa chữ, cô vẫn ngồi trước bàn lật đề, như người ngoài cuộc.
Chịu đựng qua giờ tan học, mặc cô vẫn luôn mãi cường điệu là mình không cần khám bác sĩ, Tần Bách vẫn kéo cô vào phòng y tế.
Cô trong phòng y tế là bạn của ba cậu, tất nhiên sẽ hết lòng hết dạ đưa cho Vân Chiêu một lọ cao nha đam bôi ngoài da, dặn dò: “Mỗi ngày phải nhớ bôi, cố gắng đừng đùng tay chạm vào vị trí bị thương.”
Tần Bách giúp cô cầm thuốc: “Cảm ơn cô Lưu.”
Cô Lưu chậc chậc: “Con tên nhóc này, bình thường không thấy con nhiệt tình như vậy với bạn học.”
“Cậu ấy không giống như vậy.” Thiếu niên nói ra lời này là giọng điệu chắc chắn, như đang lập lời thể bảo vệ cả đời gì đó.
Hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường, tài xe phụ trách đưa đón đi tới cầm cặp giùm Tần Bách, thiếu niên ngẩng đầu: “Chú, có thể tiện đường đưa cậu ấy về nhà không?”
Vân Chiêu cảm thấy mình đã mắc nợ Tần Bách rất nhiều, nói một câu không cần lập tức định xoay người rời đi.
Ai ngờ cắm đầu vào trong cái ôm ấp áp của một người đàn ông.
Cái trán vừa mới bị thương của Vân Chiêu đụng phải lồng ngực cộm lên, cô gái nhỏ gần như trong nháy mắt nhe răng trợn mắt.
Chử Lan Xuyên cúi người, bàn tay to vuốt ve đỉnh đầu cô, tiếng nói như nước suối mát lạnh trong núi: “Bị đâm có đau không?”
Cảm xúc trìu mến lại kiềm nén làm cô bị luồng ấm áp mạnh mẽ bao vây, Vân Chiêu theo bản năng đến gần nguồn nhiệt, còn nghĩ không muốn rời đi mà nán lại một lát.
Tần Bách còn chưa kịp phản ứng lại chuyện xảy ra trước mắt, cậu cứng người tại chỗ mà nghe Vân Chiêu vừa mừng vừa sợ hỏi: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Chử Lan Xuyên tự nhiên mà giúp cô xách cặp, khoé môi cong lên trên một phân: “Bé con, anh đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu?” Cô truy hỏi, giải thích nói: “Phải nhanh một chút nha, nếu không em sẽ không làm xong bài tập được.”
Tần Bách ho khan, xấu hổ chen giữa hai người: “Chiêu Chiêu, sao trước đây tớ chưa từng gặp qua anh của cậu vậy?”
Chử Lan Xuyên nheo mắt, quan sát thiếu niên một vòng: “Em là bạn học của Chiêu