Tối qua bị giày vò hung hãn làm lúc tỉnh dậy cơ thể còn đau hơn cả lần đầu tiên.
Vị trí bên người đã trống không từ lâu, không còn một chút hơi ấm nào, cô ngủ cũng sâu thật, không biết Chử Lan Xuyên dậy từ lúc nào.
Hay là anh lại trải qua một đêm không ngủ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu làm Vân Chiêu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại mới suy xét đến hình ảnh cuối cùng trước khi thiếp đi vào tối qua.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, đến khi chút tối tăm cuối cùng kèm theo cả ánh trăng thanh khiết biến mất, bầu trời sáng rõ một mảnh.
Vậy mà không biết tiết chế đến mức đó.
Vân Chiêu không tình nguyện bước xuống giường, lúc này mới chú ý đến mấy mảnh vải tung tóe trên mặt đất, tan nát không ra hình dáng gì.
Cô cũng giống mấy mảnh vải này, bị làm cho tan nát.
Cô gái khịt mũi, cúi người thu dọn xong mới nhận ra trên người mình cũng được thay một bộ đồ ngủ màu hồng cánh sen, mép váy điểm vài cái lá sen dán chặt lấy chân cô.
Vẫn phải để Chử Lan Xuyên chọn xong thay đồ cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thay đồ vốn là một việc rất dễ chịu, thế mà Vân Chiêu cứ lẩm bẩm than vãn mệt mỏi, vô cùng không tình nguyện thay đồ xong mới chịu đi ngủ.
Lần đầu tiên Chử Lan Xuyên thay đồ ngủ cho bạn gái, anh làm rất cẩn thận, ngay cả quần áo trong cũng cẩn thận phối đồ thật đẹp.
Vân Chiêu cong môi cười, vừa nghĩ đến lúc làm chuyện này vẻ mặt của Chử Lan Xuyên ra sao cô liền không nhịn được cười, ngay cả đuôi mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.
“Nghĩ gì đấy? Sao vui vẻ thế?” Chử Lan Xuyên tháo mũ lưỡi trai ra, bốn mắt đối nhau nhìn cô.
Còn lâu cô mới nói cho anh.
Mười ngón chân của cô gái nhỏ co quắp lại một chỗ, mắt hạnh trong trẻo ngập nước.
Không bao lâu sau Vân Chiêu đã đi đến trước mặt anh, chân trần giẫm lên giày của anh, da thịt mềm mại phủ trên da giày lạnh buốt.
Cô vụng về giang hai cánh tay ôm anh thật chặt: “Lúc tỉnh dậy không thấy anh, bây giờ rất muốn ôm.”
Rõ ràng giống một con mèo sữa sau khi nhặt về trở nên cực kỳ dính người.
Chử Lan Xuyên khẽ cười, anh cũng dùng một tay ôm để cô có thể đứng vững.
Bình thường cũng không thấy cô gái nhỏ nhịn ăn bữa nào, nhưng cả người cô giẫm lên giày anh cũng chẳng nặng là bao, chỉ hơi tê dại.
“Chử Lan Xuyên, hôm nay em định về thành phố Giang, em đã đặt xong vé máy bay về với cánh Tưởng Xảo rồi.”
“Em… Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc bác gái, anh phải bình an trở về, đưa tất cả đám người xấu ra trước công lý.”
Càng nói giọng càng run, Vân Chiêu càng ôm chặt đôi tay của anh hơn, buồn phiền nói: “Lúc nào anh trở về cũng được, em để cửa cho anh.”
Quả là cô nhóc dông dài.
Chử Lan Xuyên nghe rất nhập tâm, ngay cả câu trả lời anh cũng nói cực kỳ trịnh trọng: “Đảm bảo không làm nhục sứ mệnh.”
Không làm nhục sứ mệnh là nguyện vọng nguyên sơ nhất trong tim của con người bước đi dưới ánh sáng của chính nghĩa, mắt nhìn thẳng vào lá quốc kỳ năm sao.*
(*Nguyên văn: Thanh thiên hồng nhật: Sáng sủa và chính nghĩa; Quốc kỳ của Trung Quốc màu đỏ và có năm ngôi sao.)
Cũng là lời hứa hẹn dành cho cô.
Từng li từng tí tích tụ ở trong lòng, trái tim anh dường như đã hòa làm một với chàng thiếu niên mười bốn tuổi ấy.
Cậu nhóc nào cũng từng mong muốn mình trở thành một anh hùng, hận không thể bay trên chín tầng mây, không có gì là không làm được.
Về sau mới hiểu ra, không phải anh hùng nào cũng có mình đồng da sắt, họ chỉ chiến đấu vì niềm tin mà thôi.
Chử Lan Xuyên không nói lời nào, anh đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên trán cô.
Hơi thở của anh nóng rực nhưng lại tỏa ra hương bạc hà mát lạnh, đôi môi trượt xuống dọc theo sống mũi của cô.
Cô gái nhỏ thức thời kéo xa khoảng cách với anh, vẻ mặt khó xử: “Còn chưa đánh răng đâu.”
Anh đồng ý theo: “Được, đợi đánh răng xong rồi hôn.”
Cô ngoan ngoãn xỏ dép vào, chuẩn bị đánh răng rửa mặt xong đi thu dọn hành lý.
Thời gian sau đó thành màn kịch một mình Vân Chiêu diễn.
Chử Lan Xuyên xắn ống tay áo lên, anh gấp vào mấy nếp xong cả người thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế bành bên cửa sổ sát đất.
Ngón tay kẹp một điếu thuốc, ánh lửa rất nhạt, cháy không mạnh lắm.
Cô gái nhỏ xếp gọn gàng đống quần áo mang đi du lịch, nhìn từ xa giống từng miếng đậu hũ ngăn nắp, nhưng vẫn chưa xong, trên kệ để đồ trong phòng tắm vẫn còn cả hàng toàn chai lọ nữa.
Vân Chiêu quỳ rạp người bên giường, vội vàng xếp đồ vào trong va li.
Đường cong mềm mại trên eo đổ xuống, quần sooc bò thay cho chiếc váy ngủ khiến đôi chân thẳng tắp không có gì che chắn lọt hết vào trong tầm mắt.
Chử Lan Xuyên nhìn một lúc, cảm thấy không phải chuyện kia, anh đứng dậy lấy chiếc áo chống nắng trong suốt trong vali của cô ra, quỳ xuống cuốn quanh eo cô.
Vân Chiêu: ???
Cô không nhìn thấu tâm tư của ông anh già.
Cô hoàn hồn lại, nhìn đồ tắm cầm trong tay thở dài: “Chỉ mặc có một lần, tiếc thật đấy…”
Quanh anh xuất hiện khí áp thấp, sau đó lại khôi phục về dáng vẻ một đóa hoa cao ngạo, vân vê chiếc áo tắm kia, không hề lưu tình mà ném thẳng vào vali.
Ghen mà cũng bá đạo như thế, quả thực không có ai như anh.
Vân Chiêu “Aizz” một tiếng, cô chợt cúi đầu nhìn cách phối đồ của mình, trông sắc mặt có vẻ rất ghét bỏ cái áo chống nắng mới mặc thêm này.
Chử Lan Xuyên gõ xuống cái trán cô, cực kỳ khó chịu nói: “Muốn mang dấu vết ra ngoài lắc lư à?”
Mặt cô chợt nóng bừng.
Dấu vết?! Muốn nói đến dấu vết gì đó còn không phải do vị ngồi trước mặt này gây ra sao.
Ban đầu ánh mắt Vân Chiêu hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau đó lại nhìn chằm chằm đầu gối của mình đánh giá nửa ngày trời, nghiêng đầu săn đón ánh mắt của anh: “Tối hôm qua anh đã gặm chỗ nào vậy?”
Lúc đó tình cảm dâng trào, xương cốt cô đã mềm tan thành từng mảnh, những ký ức còn sót lại quả thực như dùng thuật phân thân*.
(*Ý là ký ức vụn vặt, rời rạc, không hoàn chỉnh.)
Nhưng chữ “gặm” này không thể nghi ngờ đã đánh đồng anh với chú chó.
Quan trọng là không phải cô chưa từng viết (đánh đồng), hồi cô còn viết sổ thu chi hàng tuần,