Thẩm Trọng rất hiểu cô, sau khi liếm ướt vành tai cô thì cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn lên cổ cô.
Tô Thanh ngẩng đầu lên, từ cổ đến bả vai tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thẩm Trọng liếm cổ cô, lúc nhanh lúc chậm, rất nhanh ngay cả hơi thở của bản thân cũng trở nên dồn dập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thanh..." Anh khàn khàn gọi tên cô.
Tô Thanh cảm thấy xương cùng của mình vì bị anh khiêu khích mà nổi lên một luồng nhiệt, trong chốc lát đã xông lên trên.
Cô không kìm lòng được mà duỗi một cánh tay khác ra ôm lấy eo anh, luồn tay vào dưới lớp áo của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Eo Thẩm Trọng vô cùng mềm mại, cơ bắp săn chắc giờ chỉ còn lớp da mỏng phủ lên bộ xương, chạm tay vào thấy vô cùng lạnh, Tô Thanh cách lớp áo vuốt ve lưng anh, ý thức được chỗ này của anh đã không còn cảm giác.
Cô kìm nén đau khổ trong lòng, cẩn thận từ từ trượt tay lên, thử phản ứng của anh từng nơi một.
Khi đến phần ngực Thẩm Trọng bỗng nhiên kinh ngạc "a" lên một tiếng.
Tô Thanh biết đã đến rồi, sau đó cô nâng lòng bàn tay lên, chỉ dùng mấy đầu ngón tay nhòn nhọn lướt qua vai anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác của cô rất nhẹ, tựa như là lông chim vậy.
Thẩm Trọng lập tức run lên, cả người nghiêng sang một bên, đầu lưỡi còn đang liếm môi cô cũng trượt xuống vai.
Tô Thanh ôm anh kịp lúc, dịu dàng đỡ anh xuống vai mình, để anh dựa vào đầu giường.
Thẩm Trọng nóng nảy giơ tay muốn kéo tay cô lại: "Đừng... Đừng dừng lại."
Tô Thanh cười cười: "Rồi, đều nghe theo anh."
Cô mặc một chiếc váy dài ở nhà, đứng dậy kéo váy lên đến đùi rồi lên giường bệnh, hai chân tách ra quỳ hai bên đùi Thẩm Trọng.
Giường bệnh rất rộng, Thẩm Trọng nằm ở giữa nên không có cảm giác chật chội.
"Anh cứ tựa vào giường đi, đừng cử động." Tô Thanh dặn dò xong thì tiến đến thăm dò, cũng hôn lên vành tai Thẩm Trọng.
Hơi thở của anh đã trở nên nặng nhọc, cố gắng nhấc tay lên: "Thanh... Giúp anh... Chạm vào em..."
"Được..." Tô Thanh cầm cổ tay phải của anh giúp anh dò vào ngực mình, đồng thời cũng đưa tay vào trong áo anh, nhanh chóng quấn lấy hai hạt thù du của anh.
Sức của Thẩm Trọng không lớn, nhưng vẫn nhớ rõ nhịp điệu vuốt ve bầu ngực của cô, anh nắm lấy bầu ngực mềm theo bản năng,