"Anh tự mình sờ rồi." Thẩm Trọng tiếp tục nói, giọng vô cùng bình tĩnh: "Lành lạnh, lại mềm, cũng có hơi giống đậu hũ."
Hai người trong bức tranh tối tranh sáng im lặng đối diện nhau, Tô Thanh lặng lẽ ngồi quỳ trên sô pha trước mặt anh, sờ bắt lấy hai tay anh, ghé đầu lên đùi anh.
Trong bóng tối cô không hề sợ thân thể anh, thậm chí cách tấm chăn cũng không cảm nhận được hình dạng hai chân anh, chỉ cảm thấy đau lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trọng rút tay phải ra sờ sờ tóc cô: "Anh phục hồi chức năng cho tốt, nói không chừng sẽ khỏi, đúng không?"
Tô Thanh lập tức gật đầu, thẳng người lên ôm anh: "Sẽ, anh nhất định sẽ khỏi."
Thẩm Trọng khẽ mỉm cười.
Anh nói xong thật sự muốn đi tập phục hồi chức năng, trong nhà các phòng hoạt động đều ở lầu ba, Tô Thanh đi cùng anh tới thang máy, ở cửa thang máy gặp được Hà Phương đang chờ sẵn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Trọng là kiểu người khi đã nhận định việc gì thì sẽ rất nỗ lực, mỗi lần phục hồi chức năng đều mệt đến kiệt sức mới chịu dừng lại.
Thẩm Trọng hỏi Hà Phương: "Sao xuất viện gần một năm mà Thẩm tiên sinh dường như không có chuyển biến gì nhiều? Anh ấy luyện tập vất vả như vậy."
Hà Phương trả lời một cách nghiêm túc: "Chị Thẩm, chị biết năm giai đoạn đau khổ chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thanh gật đầu, phủ nhận, tức giận, thương lượng, tuyệt vọng, chấp nhận.
"Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng không gạt chị, tôi cho rằng anh Thẩm vẫn còn ở giai đoạn phủ nhận." Hà Phương hạ giọng, "Anh ấy vẫn cảm thấy mình sẽ hoàn toàn khỏe lại nên mới cố gắng phục hồi chức năng như vậy. Nhưng thực ra, tổn thương tủy sống là không thể phục hồi, anh ấy bị tổn thương đốt sống cổ 5, 6, có thể khôi phục như hiện tại đã coi như là cực hạn, anh ấy muốn khôi phục như tự nhiên là không thể nào."
Tô Thanh chấn động, bác sĩ bình thường chắc chắn sẽ không nói như vậy. Ba của Hà Phương là bác sĩ gia đình của Thẩm gia, bản thân anh ta cũng đi theo Thẩm Trọng rất nhiều năm, mọi người gần như là người một nhà, anh ta mới có thể nói thẳng như thế.
Hà Phương ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi giúp anh Thẩm phục hồi chức năng chỉ có thể duy trì tình trạng hiện giờ, và an ủi tâm lý. Những chuyện khác đều là hy vọng xa vời. Chị Thẩm, chỉ có làm cho anh ấy hoàn toàn chấp nhận hiện thực, mới có thể thoát ra được."
Tô Thanh vô thức lắc đầu.
Thẩm Trọng kiêu ngạo như vậy, lại phải ôm loại "hy vọng xa vời" này mới có thể kiên trì sống sót, nếu để cho anh vượt qua giai đoạn "phủ nhận". đến giai đoạn "tuyệt vọng", chắc chắn anh sẽ nghĩ đến cái chết.
Đêm đó Tô Thanh mất ngủ.
Cô quyết định không nói chuyện Hà Phương nói cho Thẩm Trọng biết, còn dặn Hà Phương không được nói những lời như vậy với Thẩm Trọng.
Dừng ở giai đoạn nào cũng được, anh ấy muốn làm gì cũng được, cô cùng anh hy vọng xa vời cả đời là được.
Lúc ăn cơm tối Thẩm Trọng đưa cho Tô Thanh một tập tài liệu.
"Xem kịch bản này xem có thích không." Tô Thanh nói: "Anh chọn cho em đó."
Sau khi Thẩm Trọng bị thương Tô Thanh gần như là rút lui, người đại diện của cô cũng rất thức thời không đến