Mây đen cuồn cuộn, ép xuống rất thấp, gió thổi đến càng lớn hơn, lá cây run rẩy rung động sàn sạt.
Xem tư thế mưa gió sắp đến này, có lẽ rất nhanh sẽ mưa to, Quyển Quyển dùng hàm răng lôi kéo đến trước mặt Biên Dịch, nhìn cậu chằm chằm đưa dây thừng về phía trước.
Biên Dịch nhìn chằm chằm nó: "Làm gì?"
Cậu đứng ở đâu, đôi tay kia rất giống bị keo nước dính lại, nửa cắm trong túi, ngầu muốn chết.
Bây giờ tính tình của Thẩm Lê rất tốt, Biên Dịch ở đối diện có khoan dung vô thượng, dịu dàng nói: "Hai người chơi xong rồi sao? Trời sắp mưa rồi, về đi."
Tống Gia Trạch cầm bóng rổ đi với Thẩm Lê ở phía trước.
Biên Dịch nghe thấy Thẩm Lê nói như vậy, nhưng thật ra nhấc mí mắt lên có chút mới mẻ nhìn chị gái này hôm nay sao lại dịu dàng như vậy, nhìn bóng dáng người chằm chằm, không nhận ra nguyên nhân gì, lúc này mới cúi đầu dắt dây thừng trong miệng Quyển Quyển.
Quyển Quyển vui mừng nhảy lên vài cái, theo sát phía sau mông chủ nhân, không tung ta tung tìm Thẩm Lê, đây có lẽ làm chủ nhân có trái tim thủy tinh hơi cân bằng, khen thưởng sờ sờ đầu chó, một người mang nó đi chậm rì rì ở phía sau.
"A Dịch, lát nữa chúng ta còn đi ra ngoài ăn cơm sao?" Tống Gia Trạch quay đầu hỏi.
Hai người vốn định ra ngoài ăn BBQ nướng, nhưng hôm nay âm u giống như muốn tích mực, không biết khi nào sẽ mưa to, có ra ngoài vẫn là vấn đề.
"Nếu không, cậu biết làm?" Nói xong, Biên Dịch cũng nhìn trời một cái, tự giác thoái nhượng một bước: "Trong nhà hình như còn mấy túi mì ăn liền, và giăm bông."
Tống Gia Trạch nghe thấy mì ăn liền thì sắc mặt không tốt lắm, hỏi: "Vị gì vậy?"
“Bò kho.”
Tống Gia Trạch vừa nghe bốn chữ (红烧牛肉) này đã bùng nổ.
"Tôi không ăn, làm sao ăn mãi cũng vẫn là cái vị này, nếu cậu đổi một vị dưa chua, hôm nay Tống Gia Trạch tôi đều liều mình bồi quân tử." Cậu ấy nói có chút tăng xông, hùng hồ chạy đến trước mặt Biên Dịch chất vấn: "Tôi muốn phỏng vấn cậu một chút, vì sao mua hai thùng 48 túi mì cùng một hương vị? Vị này ăn ngon như vậy sao?"
Biên Dịch rất vô tội: "Lúc mua không chú ý nhìn."
Tống Gia Trạch: “…”
Đây là lý do mỗi khi đến lúc này sẽ ăn mì ăn liền vị bò kho hay sao?
Giây tiếp theo, cậu chớp mắt, nhân cơ hội ném lời lẽ vấn đề tầm thường về: "Mẹ tôi trước đó đã bảo cuối tuần cậu đến ăn cơm cùng chúng tôi, cậu cứ không đồng ý mãi, cậu không đến bà ấy đã sắp làm lỗ tai tôi thành kén rồi, cậu suy xét lại đi?"
“Không đi.”
Còn rất quật cường.
Thẩm Lê yên lặng đi ở phía trước, "a" một tiếng, nghĩ thầm đây cũng hơi thảm, đến cơm nóng cũng không ăn được.
Vì thế cô tự hỏi, nhiệt tình mời mọc: "Hay là hai em đến nhà chị ăn cơm đi?"
Một khi có lời mời lập tức nhận được sự hoan hô của Tống Gia Trạch, đôi mắt cậu ấy sáng lên giống như Quyển Quyển vọt đến trước mặt Thẩm Lê: "Chị nói thật sao?"
Thẩm Lê gật đầu.
"Oh wow quá tuyệt vời! Lần trước em ăn cơm chị nấu ở homestay còn nhớ mãi không quên, không nghĩ đến nhanh như vậy đã có thể như nguyện? A Dịch?"
Hai người cùng nhìn về phía Biên Dịch.
Người bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm ít nhiều cũng hơi áp lực, cậu muốn hỏi đến nhà họ Tống ăn cơm với đến nhà Thẩm Lê ăn cơm có gì khác biệt sao?
Nhưng vì quả bất địch chúng (một người không địch lại quần chúng), một câu nghẹn ở trong miệng, chỉ có thể bị ép đồng ý.
- -
Sau khi tách ra Thẩm Lê ở nhà làm bốn đồ ăn một canh phong phú ở nhà, tốc độ rất nhanh, gửi tin nhắn bảo hai người mang theo Quyển Quyển xuống dưới.
Không qua mấy phút, chuông cửa đã vang lên.
Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, Quyển Quyển đã quen cửa quen nẻo chui thằng đến sô pha, sau đó là Tống Gia Trạch, cuối cùng mới là Biên Dịch.
Ánh mắt đầu tiên của Thẩm Lê đã nhìn thấy đầu tóc xoã tung mềm mại nhiều hơn bình thường, mặt trắng như tuyết lại mang theo chút hồng nhuận khi vừa tắm rửa xong, đỉnh đầu có một cọng tóc không ép xuống được, cả người nhìn nhiều thêm mềm mại lười biếng.
Cậu vừa đi vào, mùi hương nho bưởi nồng đậm hơn bình thường đã ập vào trước mặt, có chút giống mùi hoa lại mang chút mùi quả, có hơi say lòng người.
“Thơm quá, em trai.”
Muốn sờ…
Thẩm Lê không tự giác hít hít cái mũi, cánh mũi hơi hơi mấp máy, thân thể nghiêng về phía trước, giống như mèo con, mấy chữ phía trước không khống chế được mà nói ra bên ngoài.
Tiếng nói vừa nhẹ lại dịu dàng, giống như lầm bầm lầu bầu.
Khi cô không đi giày cao gót thấp hơn bả vai của cậu ấy một chút, chóp mũi vừa vặn đến vị trí ngực, nhìn qua rất thấp bé.
Tay Biên Dịch còn đặt trên chốt cửa, mới đầu cả người hơi sửng sốt, phản ứng lại mới cúi đầu, ánh mắt trong trẻo có chút không thể tin được mà dừng trên mặt Thẩm Lê vài giây mới dời đi, môi nhấp thẳng, chân dài bước nhanh vào phòng khách.
Trên eo Thẩm Lê đeo tạp dề, trong tay còn cầm muỗng cơm,