Thật ra chuyện Biên Dịch không ở ký túc rất phiền toái.
Trong trường học xuất phát từ thành tích của cậu ưu tú để suy xét, cảm thấy không ở ký túc cũng được, nhưng phải được phụ huynh bảo đảm hiệu suất học tập.
Nhưng mà phụ huynh của Biên Dịch có cũng như không, một lòng một dạ lấy cái này uy hiếp cậu về nhà chấp nhận quản giáo và khống chế, mà Biên Dịch thật vất vả dọn ra ngoài, sao có thể dễ dàng quay về.
Một lần Tống Gia Trạch cho rằng chuyện này thất bại, còn tích cực bày mưu tính kế nói đồng ý trước, sau đó giả bộ làm lớp 10-11 đi ra ngoài.
Nhưng danh sách ở ký túc xá vào thứ sáu vừa ra, cả lớp 45 người, 44 người còn lại chỉnh chỉnh tề tề, chỉ thiếu Biên Dịch.
Không ai biết cậu giải quyết chuyện này thế nào, hoặc là đạt thành hiệp nghị gì với Lão Chu.
Chỉ phát hiện anh trai này đến trường cũng không nghiên cứu địa hình, đi học cũng không ngủ gật, làm bài tập cũng tích cực.
Đây còn làm khuôn mẫu nỗ lực trong miệng Chi Nguy khích lệ một bộ phận học sinh sau này rất lớn, người ta là học sinh giỏi ổn định trong top 10 của khối cũng biết nỗ lực, bọn họ còn có tư cách gì suốt ngày hưởng thụ?
Biên Dịch: “...” Cậu rất muốn nói bản thân cũng không phải rất hiểu.
Mà có thể nói rõ nguyên nhân trong đó, còn phải là Thẩm Lê và Chu Nguy.
Lời nói thật đối mặt với đề nghị của Thẩm Lê kia, rất khó có người không động lòng, mà đặt con chó ở chỗ chị gái này, xác thật sẽ làm người yên tâm.
Vì vậy mấy hôm sau Biên Dịch đồng ý chuyện này trên WeChat, cũng bảo đảm sẽ phụ trách tất cả phí dụng của Biên Quyển Quyển.
Sự vui vẻ của Thẩm Lê qua văn tự, làm Biên Dịch lại hoài nghi chị gái này có phải thật sự coi trọng chó của cậu hay không một lần nữa, trước khi Biên Dịch thay đổi ý tưởng, Thẩm Lê lại thả ra một điều kiện có sự dụ hoặc hơn… “Nếu giúp em cái này, vậy chị sẽ giúp em đến cùng, bên chỗ thầy Chu chị sẽ thu phục, chờ chị nhé!”
Biên Dịch không biết Thẩm Lê năn nỉ ỉ ôi gì với Lão Chu, tóm lại Lão Chu không khác gì làm “chuyện xấu” một lần với học sinh, đồng ý cậu có thể không ở ký túc, nhưng để trao đổi, mỗi tuần cậu phải làm thêm một bộ đề thi cũng bảo đảm xếp hạng không ra khỏi top 3 của khối.
Biên Dịch đồng ý.
Chẳng qua cùng ngày nói chuyện điện thoại đến vài phút cuối cùng với Lão Chu, người đối diện do do dự dự, cuối cùng nói lời thấm thía nói một câu làm người ta vô cùng nghi ngờ…
“Con trai ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt nhé.”
- -
Ngày Biên Dịch đưa Quyển Quyển đến nhà Thẩm Lê, Thẩm Lê rất vui mừng, Quyển Quyển rất vui mừng, đến mèo trong nhà cũng rất vui mừng, chỉ có Biên Dịch.
Biên Dịch không vui mừng.
Cậu luôn cảm thấy có cảm giác dê vào miệng cọp.
“Làm sao em lại mang nhiều đồ vật như vậy?” Thẩm Lê khiếp sợ nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay Biên Dịch, tất cả đều là món đồ chơi, đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày của Quyển Quyển, còn có một túi thức ăn cho chó sắp thấy đáy.
Quét mắt đại khái, không ít hàng nhập khẩu.
Hay lắm, em trai đối xử rất tốt với chó.
Cằm của Biên Dịch chỉ chỉ con chó cười ngây ngô: “Đều là của nó.”
Thẩm Lê nhận đồ vật đặt ở chỗ huyền quan: “Em chuyển nhà cho nó à?”
Tối hôm qua Biên Dịch làm bài thi lại thức khuya, giờ phút này là một mảnh xanh đen ở trước mắt, giọng mũi lại vụt ra, ồm ồm, ánh mắt lại rất thanh triệt: “Chờ sau khi tôi thi Đại học xong sẽ lại dọn về.”
Cậu lập tức phải đi học, trên người mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, nút thắt của đồng phục thắt hai cúc lại, lộ ra một đoạn xương quai xanh mảnh khảnh, giống như tản ra hơi thở thiếu niên vô tận.
Thẩm Lê nhìn đoạn xương quai xanh kia chằm chằm, cảm thấy nó đang câu dẫn mình.
Mẹ nó, thật muốn nhào lên m*t một miếng.
“Thẩm Lê?” Biên Dịch gọi tên cô.
“... A, làm sao vậy?”
“Thức ăn cho chó sắp hết rồi, hôm nay còn có thể ăn nốt, buổi tối tôi đi mua.” Hôm nay thứ bảy, không có tiết tự học buổi tối.
Thẩm Lê liếc mắt nhìn thức ăn cho chó không thừa bao nhiêu: “Đi siêu thị mua? Chị cũng đi, được không?”
Biên Dịch không từ chối.
Buổi tối, hai người nhốt mình Quyển Quyển ở trong nhà, gọi taxi đến siêu thị lớn gần nhất, Quyển Quyển kêu ư ư ở trong nhà, nhưng ba có ý chí sắt đá của nó muốn hưởng thụ ở chung với mẹ tương lai nên đầu cũng không quay lại.
Siêu thị mà bọn họ đến có một khu vực bán đồ dùng cho sủng vật riêng, chủng loại thức ăn cho chó cũng rất nhiều, trên cơ bản Biên Dịch đều mua đồ cho Biên Quyển Quyển ở đây, dì bán hàng đều quen cậu, thấy cậu đến thì mặt đầy ý cười nghênh đón.
Vẫn là câu nói kia, ai không thích chàng trai đẹp trai trẻ tuổi chứ?
“Cậu đẹp trai lại đến à, lần này mua cái gì? Ai, cô gái này là…” Dì nhìn thấy Thẩm Lê đi bên cạnh Biên Dịch, hơi giật mình, đánh giá một phen từ trên xuống dưới: “Là bạn gái của cháu à? Bộ dáng này thật đoan chính, cháu cũng tuấn tú, ai da, đẹp mắt, đẹp mắt!”
Người bây giờ nhìn thấy một nam một nữ đi cùng nhau, luôn thích ghép đôi cho bọn họ.
Dì này có chút nhiệt tình, lôi kéo tay Thẩm Lê không bỏ, khẽ khàng nói với cô: “Cháu gái cháu không biết, đối tượng này của cháu rất được hoan nghênh, mấy cô gái nhỏ làm việc ở đây mỗi lần thấy cậu ấy đến, đôi mắt không nháy chút nào đâu!”
Thẩm Lê giương mắt nhìn lén Biên Dịch, không nghĩ đến bị bắt được ngay, cậu đứng bên ngoài kệ để hàng bất đắc dĩ cười với cô một cái, ánh sáng của chiếc đèn trên đỉnh đầu làm làn da của cậu trắng nõn.
Cầm trên tay túi thức ăn cho chó 10 cân (5kg) màu vàng, cánh tay nổi lên gân xanh vì trọng lượng không nhỏ, trước nay cô không có hứng thú với mỹ học gân