Đêm khuya, may bên cạnh đồn công an có một tiệm thuốc còn đang buôn bán.
Nhân viên trẻ tuổi trực ban ngồi ở quầy thu ngân, tay chống đầu mơ màng sắp ngủ.
Thẩm Lê lôi kéo Biên Dịch vào cửa, tiếng thú bông trên cửa vang lên “Hoan nghênh ghé thăm” đánh thức nhân viên cửa hàng, cô ấy còn buồn ngủ đứng dậy, có lẽ còn chưa nhìn rõ: “Xin chào, xin hỏi cần gì ạ?”
“Povidone và băng dán, cảm ơn.” Thẩm Lê nói.
Nhân viên cửa hàng cầm thuốc quay về: “Tổng cộng mười hai đồng năm mao, xin hỏi là tiền mặt hay là…” Alipay?
Khi cô ấy ngẩng đầu nhìn rõ hai người, phản ứng chậm nửa nhịp. Trên người nữ sinh mặc áo đồng phục không phải của bản thân, khuôn mặt tiếu lệ lại dịu dàng, mà nam sinh thanh thanh lãnh lãnh đứng phía sau cô, vết thương xanh tím trên trán và khoé miệng của cậu tăng thêm vài phần không kiềm chế được và lạnh thấu xương của cậu.
Có lẽ là bóng đêm mông lung và ánh đèn mờ nhạt trực tiếp kéo đầy bầu không khí, hình ảnh trước mặt làm cô ấy muốn thét chói tai.
Thẩm Lê trả tiền rất nhanh, lôi kéo Biên Dịch ngồi trên ghế dài bằng gỗ bên ngoài tiệm thuốc, mở túi thuốc ra bôi thuốc cho cậu.
Cô gái nhân viên cửa hàng đã không thấy tăm hơi bóng dáng của sự buồn ngủ, cô cầm điện thoại bùm bùm gửi tin nhắn với chị em còn chưa ngủ: [A a a a, đậu má, cậu đoán tớ trực ban thấy cái gì? Trai đẹp với mỹ nữ, tớ khóc, làm sao sẽ có một đôi xứng đôi vậy chứ, bầu không khí quá mạnh!!!]
Đối diện rất nhanh đã trả lời: [Ảnh chụp?]
Nhân viên cửa hàng đang muốn gõ chữ, nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện của trai đẹp và mỹ nữ.
Nữ sinh rất dịu dàng: “Em duỗi đầu sang đây, bôi thuốc.”
Nhưng chàng trai trầm mặc hai giây mới mở miệng, ngữ khí nghe lạnh nhạt lại xấu hổ, không đầu không đuôi nói một câu: “Hướng dẫn vị thành niên yêu đương là phạm pháp, chị nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chị gái mỹ nữ nghe thế thì cười: “Cục cưng, hướng dẫn vị thành niên lên giường mới là phạm pháp, chị chỉ muốn yêu đương với em thôi, em nghĩ gì vậy?”
“Dù sao thì chị đừng nghĩ.”
Cô gái không biết chị gái mỹ nữ làm cái gì, chỉ nghe thấy chàng trai kêu “shh” một tiếng rất nhỏ.
Cô ấy chịu sự khiếp sợ, nhanh chóng gõ chữ: [Khiếp sợ! Chị gái mỹ nữ với chàng trai không phải người yêu, chị gái đang theo đuổi chàng trai, nhưng vậy mà lại bị từ chối! Đẹp như vậy, chàng trai này lớn bao nhiêu chứ! Cứu mạng, tớ nhất thời không biết đau lòng cho ai?]
Chị em tốt gửi hai biểu cảm cười lạnh sang: [Hay là đau lòng chính cậu trước đi, chó độc thân từ trong bụng mẹ.]
Bên này, Thẩm Lê đưa toàn bộ đồ vật cho Biên Dịch, sinh động triển lãm cái gì gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách: “Ờ, vậy à, vậy tự bôi thuốc đi.”
Chẳng qua cô còn tính thân thiện chính là không ném Biên Dịch ở ven đường trong buổi tối khó gọi xe này.
Sau khi hai người lên xe, giống hai người xa lạ mỗi người ngồi một bên, trung gian ít nhất còn có thể ngồi thêm hai người.
Chú tài xế không bật nhạc mình thích, không khí cũng không làm chú ấy không dám nói gì, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi, vô cùng dày vò.
Còn may trên đường đi có điện thoại vang lên, tiếng chuông rất vui vẻ.
Điện thoại của Biên Dịch hết pin, tự nhiên không có khả năng là của cậu.
Thẩm Lê chậm rì rì nhận điện thoại, là Tống Gia Trạch.
“Chị Thẩm Lê, thế nào rồi ạ, A Dịch không có việc gì chứ? Có cần đến bệnh viện, có tổn thương gì đến xương cốt hay không, ngày mai còn có thể đi học không?” Tống Gia Trạch cầm điện thoại nửa ngày, cũng không ai báo câu bình an cho cậu ấy, lúc này hơi sốt ruột.
Thẩm Lê “a” một tiếng, hai ba câu trả lời vấn đề của cậu ấy: “Không sao, tung tăng nhảy nhót, ngày mai là có thể nhìn thấy.”
Chờ Tống Gia Trạch dong dong dài dài hỏi xong, xe taxi cũng đã đến nơi.
Biên Dịch không chờ Thẩm Lê, dưới chân như lắp tên lửa bay nhanh.
Thẩm Lê thanh toán tiền xe xong, nhìn phía trước đã không có bóng người.
“Nhóc khốn nạn.” Thẩm Lê nói thầm, bọc áo khoác đồng phục chậm rì rì về nhà, vừa gọi điện thoại cho Giang Hạ miêu tả cảnh tượng đêm nay.
Giang Hạ ở đối diện thét chói tai: “Quá mạnh, Lê Lê cậu có tiền đồ rồi đó!”
Nhưng sau khi cô ấy kích động lại nhận ra: “Cậu ấy từ chối cậu? Em trai này làm sao không có ánh mắt như vậy chứ? Từ chối cục cưng đáng yêu như vậy của tớ.”
Thẩm Lê về đến nhà, cởi áo đồng phục trên người ra để một bên, người nằm trên sô pha, vắt chân, nói thật cô cũng không nghĩ đến lúc Biên Dịch nghe câu nói kia như bị ấn nút tạm dừng, sau đó lại thình lình nói câu “nghĩ cũng đừng nghĩ”, mặt không biểu cảm làm người muốn phát cuồng, nhưng sau đó Thẩm Lê lại nghĩ thông suốt.
“Có thể đồng ý thì không phải cậu ấy, cứ như vậy mới thú vị, cậu nói đúng không, mà, tớ cũng không phải chưa từng thấy bộ dáng cậu ấy từ chối người khác, chờ xem.”
Giang Hạ tưởng tượng, đúng thật, cô ấy chỉ nhìn thấy Biên Dịch vài lần, độc lập, thanh lãnh, không giống như là một thiếu niên có thể chinh phục dễ dàng bằng bề ngoài hoặc tiền tài.
“Vậy làm sao bây giờ? Tớ nhớ cậu nói cậu ấy không phải không thích phụ nữ lớn tuổi hơn cậu ấy hay sao?” Giang Hạ hỏi.
Thẩm Lê cúi đầu, dùng chân lật áo đồng phục qua lại, bỗng nhiên cười một tiếng, chắc chắn nói: “Cậu ấy nói sai rồi.”
Không phải không thích, chắc là thích, nhưng lại khiếp đảm.
Mẹ qua đời từ sớm, người bên cạnh lại yêu thương thế nào, cũng không đủ để đền bù sự thiếu hụt trong tình thương của mẹ, cho nên người sẽ khát vọng sự dịu dàng, bao dung và tình yêu từ đáy lòng.
Đáng tiếc Biên Thanh Thành cũng không phải người tốt, tìm vợ nhỏ, còn dám can đảm để người ta gọi là chị. Sự khen ngược này, tình thương của mẹ không được bù đắp, có ám ảnh với chị gái.
Nhưng Thẩm Lê biết, lớn hơn cậu vài tuổi, là nhược điểm của cô, càng là ưu thế của cô.
- -
Trong trường ngoại trừ Tống Gia Trạch, không có ai biết vết thương trên mặt Biên Dịch vì sao mà có, chẳng qua mọi người đều biết, có vết thương