Cuối cùng vẫn là Biên Dịch chủ động.
Thẩm Lê mặc váy ngủ bị ôm ngồi trên bồn rửa tay, trên người còn lây dính hơi nước vừa tắm rửa xong, cả người đều nóng bỏng.
Cô để cậu ôm mình, trong nháy mắt vùi đầu vào cổ cô cũng đã mềm lòng đến mức rối tinh rối mù, cô ngồi có chút không chịu được, đôi tay ôm cổ cậu, ngón tay xuyên qua tóc của cậu theo bản năng, đột nhiên hơi ngượng ngùng: “Em làm gì đột nhiên…”
“Ừm?”
Biên Dịch nghe vậy ngẩng đầu, hơi hơi lui về phía sau, nhưng cũng không bao nhiêu, mặt vẫn dán vào, nhiệt độ thông qua cọ xát truyền đến.
Vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Thẩm Lê, nóng lòng muốn thử lại hỗn loạn hơi e lệ, rất mới mẻ, rất động lòng người.
Cậu rũ mắt, mí mắt che khuất nửa tròng mắt, phối hợp với mũi cao thẳng càng thêm lộ ra sự thanh lãnh kia, Thẩm Lê thấy cậu cúi đầu dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi cô.
“Không thể sao?”
Đây là bộ dáng Thẩm Lê không chịu nổi nhất, cô dường như không có lực chống cự.
Ánh đèn không hiểu lý lẽ và hơi nước ướt nóng chiếm toàn bộ không gian, lần này đổi thành Thẩm Lê chui đầu vào bên cổ cậu, sờ vải quần áo của cậu, ấm ức oán giận: “Em hỏi chị, em…”
Lời nói của cô không để yên, môi đã bị lấp kín.
Nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên, trong đầu Thẩm Lê trống rỗng, cô chỉ nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn đã tâm tâm niệm niệm theo bản năng.
Không giống nhiệt độ của cô, môi cậu giống như người, có chút lạnh, nhưng mềm ngoài dự đoán, Thẩm Lê dường như nếm được chút rượu trên đầu lưỡi, là loại rượu trái cây độ thấp, ngọt thanh thơm ngon.
Cậu dịu dàng thong thả hôn từng tấc, từ khoé miệng đến rãnh môi, bên trong sự mềm ấm ướt nóng, răng bị chậm rãi cạy ra, cậu chậm rãi đi vào trong.
Cố tình thả chậm tốc độ, làm cho cả quá trình như một pha quay chậm, mỗi một tia biến hoá rất nhỏ đều làm trong lòng Thẩm Lê nhũn ra phát run, hừ nhẹ dần dần tràn ra từ khoé môi.
Không khí nhiễm màu ái muội, đến đỉnh điểm, tựa hồ chỉ châm một chút.
Cậu rất khắc chế, tay ngoan ngoãn đặt trên eo một tay có thể ôm hết, kết thúc một nụ hôn, môi chậm rãi rời khỏi cô.
Còn chưa rời đi, sau cổ càng dùng sức ôm lấy, Thẩm Lê đuổi đến theo bản năng, không buông tha mà dán lên môi cậu lần nữa.
Biên Dịch tùy ý để cô làm xằng làm bậy, trong cổ họng tràn ra ý cười, nhẹ nhàng ngắn ngủi một tiếng, lại làm độ ấm trên mặt Thẩm Lê lại tăng lên cao một lần nữa.
Khi môi răng chạm vào nhau trao đổi mùi rượu nhàn nhạt phảng phất như xâm nhập khắp người, cô mở mắt ra nhìn cậu, lông mi run rẩy, xấu hổ buồn bực cắn cậu một cái.
Biên Dịch “shhh” một tiếng, dán vào cô nói: “Thẩm Lê, chị là chó con sao?”
Thẩm Lê mặc kệ, cô cảm thấy em trai này biết hạ cổ, mà cô đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Thật sự quá hiểu.
Thẩm Lê yêu nụ hôn sạch sẽ mê hồn này muốn chết.
Lúc này lời Giang Hạ nói đã hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, cô vô lại ôm lấy cậu, đầu lưỡi li3m sườn môi mềm mại của cậu, làm nũng: “Vừa rồi ai nói chị hôn hả, em trai, lại hôn cái nữa.”
Biên Dịch nhìn Thẩm Lê, thấy cô giống đứa trẻ đòi kẹo, yêu thích và chờ mong đầy mắt làm cậu cảm thấy mình hoàn toàn được lấp đầy, sung sướng và hưng phấn đã không thể nhiều thêm chút nào, nếu không sẽ tràn ra.
Thẩm Lê thấy cậu chậm chạp bất động, ai oán liếc mắt nhìn qua, vừa chuẩn bị tự động thủ cơm no áo ấm, giây tiếp theo lại bị đỡ chân bế lên giống như trẻ con, cô bị treo trên không, hai chân kẹp lấy eo cậu theo bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Em làm gì!”
Biên Dịch chặt chẽ ôm lấy cô không cho cô ngã xuống, ôm cô ngồi xuống sô pha, bất đắc dĩ: “Đừng gấp như vậy, chúng ta nói chút chuyện trước đã.”
Thẩm Lê “hừ” một tiếng, nhưng rất ngoan ngoãn ngồi trên đùi cậu: “Chuyện gì, em nói đi.”
“Vừa thi thử lần đầu đã suy nghĩ mấy ngày.” Cậu rũ mắt nhìn cô: “Suy nghĩ nên tỏ tình thế nào với chị, suy nghĩ tỏ tình với chị gái như chị thế nào, sợ chị cảm thấy dung tục, lại sợ chị cảm thấy không long trọng, em không nghĩ ra được.”
“Nhưng hình như chị vẫn luôn đang đợi em thi xong Đại học mới bằng lòng chính thức yêu đương với em, cho nên tạm thời bỏ qua. Ngày em thi xong Đại học vội vội vàng vàng trở về, kết quả hai ngày nay chị vẫn không nóng không lạnh, em hỏi Tống Gia Trạch thậm chí hỏi Giang Hạ, hai người đều bảo em gãi đúng chỗ ngứa.”
“Thẩm Lê, đây là lần đầu tiên em thích một người, lần đầu tiên yêu đương, rất nhiều chuyện không suy xét chu toàn, chị nói ra, em sẽ sửa.”
Biên Dịch vuốt vuốt tóc cô: “Cho nên bây giờ, chị vừa lòng không, hửm?”
Ngừng lại, cậu nhìn đôi mắt của cô trịnh trọng nói: “Thẩm Lê, em thích chị.”
Trong phòng khách không bật đèn, nhưng không kéo bức màn Nương ánh trăng, Biên