Buổi tối không có dấu hiệu mà đổ mưa to, tiếng sấm sét ngang trời, là hình ảnh Thẩm Lê chưa từng thấy ở nước ngoài. Hiệu quả cách âm của homestay bằng gỗ kiểu này đều không tốt mấy, cửa sổ chỉ chắn mưa không cách âm, trong tiếng sấm rất to này, thật sự có chút làm người sợ hãi.
Thẩm Lê trằn trọc mấy lần, phát hiện mình thật sự không ngủ được, cô bật đèn, chuẩn bị xuống lầu hâm nóng một ly sữa bò cho mình.
Điện thoại của cô bị rơi vào buổi sáng kia đã hỏng hoàn toàn, chẳng qua dù sao cũng là đồ đã dùng hai ba năm, cũng không làm người ta đau lòng như vậy, chỉ là những ngày tháng không có điện thoại chỗ nào cũng không tiện, làm Thẩm Lê hơi đau đầu.
Cô băn khoăn trong phòng một vòng, cũng may tìm được một cái đèn nhỏ có thể di động, làm cô không đến mức phải sờ s0ạng xuống lầu.
Vết thương trên cổ chân đã tốt hơn nhiều so với buổi sáng, sờ vào không đau đớn như vậy, còn có thể miễn cưỡng cố gắng.
Thẩm Lê thong thả đi từng bước xuống phòng bếp ở lầu một, đi đến nhà ăn mơ hồ thấy trong phòng bếp có một bóng dáng thẳng tắp, vóc dáng rất cao, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra là ai.
Hai người xấu hổ đứng nhìn nhau dưới đèn dây tóc, bốn phía tối tăm, còn tiếng lá cây bị cuồng phong thổi sàn sạt, làm cảnh tưởng giờ phút này trở nên hơi quỷ dị.
Thẩm Lê dịch vào phòng bếp, nhìn một nửa cây giăm bông cắn được một nửa trên tay Biên Dịch, còn có cửa tủ lạnh mở rộng, cũng hiểu được chút gì, cô lấy một hộp sữa bò lớn đổ vào trong ly thủy tinh từ trong tủ lạnh ra, sau đó mới nhìn về phía Biên Dịch: "Em đói bụng à?"
Thiếu niên thoạt nhìn đã buồn ngủ, còn buồn ngủ, mí mắt vô lực mở một nửa, cậu cúi lưng, cả người dựa vào trên đài gia vị: "Có chút ạ." Nói xong, lại cắn giăm bông khó chịu.
Cảm giác nửa đêm bị đói tỉnh Thẩm Lê đã từng thể nghiệm, cô thong thả đánh giá thiếu niên trước mắt, ngoại trừ bộ đồng phục kia, khí chất trên người cậu giống y hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu.
Trong lòng Thẩm Lê mềm nhũn, nhìn nguyên liệu nấu ăn một chút, hỏi cậu: "Em muốn ăn mì không?"
Thiếu niên bị dò hỏi căng mắt ra, nhìn cô, trong mắt là một mảnh yên lặng đen kịt, lại không nói lời nào, nhìn qua có chút lạnh nhạt.
Hai bên đối diện, Thẩm Lê cũng không xấu hổ, thậm chí cô còn cong miệng nhẹ nhàng cười một cái.
Khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng lò vi sóng vang lên ầm ầm, ánh đèn vàng ấm ở bên trong xuyên qua cửa kính chiếu vào mu bàn tay của Thẩm Lê.
Thẩm Lê đột nhiên nhanh trí, thay đổi cách nói khác: "Chị làm mì cà chua trứng, em ăn không?"
Ước chừng qua mấy giây, cậu "có" một tiếng, mang theo giọng mũi dày đặc truyền vào lỗ tai.
Thẩm Lê khống chế biểu cảm của mình xoay người lại, lấy ly sữa ra sau đó đặt ở bên cạnh lò vi sóng, trong mắt không giấu được ý cười.
Trận mưa to này đến nhanh, đi cũng nhanh, không đến một tiếng, mưa gió đã ngừng.
Sữa trong ly sôi trào, Thẩm Lê lấy mì từ trong tủ lạnh ra, vừa nấu mì, vừa xào cà chua trứng dà, động tác thành thạo.
Mười phút sau, một bát mì cà chua trứng màu sắc tươi sáng đã được làm xong.
Thẩm Lê: “Cho em.”
Biên Dịch: “Cảm ơn.”
Biên Dịch ngồi trước bàn rất nhanh đã cầm đũa ăn lên, một đôi chân dài tùy ý rung dưới bàn, tay trái lại ngoan ngoãn cầm cạnh bát, khép ngón tay thon dài lại, làm người ta không nhịn được mà muốn nắm lấy ủ ấm.
Cậu ăn không chậm, còn ăn rất lớn, lại sẽ không cho Thẩm Lê cảm giác ăn ngấu nghiến như tên nhóc tóc xù, chưa nói đến sự thân sĩ ưu nhã, tóm lại chính là làm người ta có cảm giác rất thoải mái.
Cảnh đẹp ý vui.
Độ ấm của ly sữa bò được lò vi vòng hâm nóng giờ phút này vừa vặn đã đủ, Thẩm Lê vừa uống từng ngụm sữa bò, vừa quan sát Biên Dịch, cậu ăn rất ngon, điều này làm lòng cô bốc lên một cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Thẩm Lê cảm thấy không thể hiểu được với cảm giác như vậy, cô dựa vào trước lò vi sóng sững sờ, suy nghĩ có phải mình bị si ngốc rồi hay không, hơn nửa đêm bò dậy nấu mì cho cậu bé gặp nhau như bèo với nước ăn, mấu chốt nhất là không lâu trước đó cậu mới từ chối thẳng thừng thỉnh cầu của cô, nếu là trước đây, không bỏ đá xuống giếng đã là sự lương thiện lớn nhất của cô rồi.
Là giá trị nhan sắc làm người ta khoan dung sao?
Thẩm Lê thừa nhận mình là người mê nhan sắc, nhưng cô không muốn thừa nhận sự so đo trong quá khứ đều là đối phương không có gương mặt làm người ta động lòng.
- -
Sau khi trận mưa to ngừng lại, nơi này tự nhiên khôi phục tư thái vốn có, tiếng ve đã bắt đầu kêu lải nhải, trong không khí thấm đẫm hương vị bùn đất.
n tình một bát mì trứng hình như không làm quan hệ giữa hai người trở nên thân cận hơn, ngược lại còn xuất hiện một loại khách khí bất thường.
Tối hôm qua sau khi Thẩm Lê quay về giường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nặng nề ngủ trong ý nghĩ ngày mai nhất định phải dùng cái này đến uy hiếp Biên Dịch làm mẫu vẽ cho mình.
Nhưng vừa đến sáng, hai người gặp nhau chính diện ở phòng khách, đầu Thẩm Lê tắt nguồn hai giây, sau đó ngây ngốc giơ tay lên, nói: "Buổi sáng tốt lành!"
Tiếng nói của Biên Dịch trong tai Thẩm Lê vô cùng không có cảm tình, như là ứng phó hoàn toàn xuất phát từ sự lễ phép: "Buổi sáng vui vẻ ạ."
Nhưng thật ra, Biên Dịch cũng hơi ngốc, cậu muốn ăn từng chút từng chút, khi ăn cơm tối không ăn nhiều lắm, kết quả đến nửa đêm thật sự đói không chịu được, cả người mơ hồ xuống lầu chuẩn bị tìm chút thức ăn nhanh, ai biết một phòng bếp to như vậy, chỉ còn dư mấy cây giăm bông, còn sắp đến thời gian hết hạn.
Tạm chấp nhận để lót bụng cũng được.
Sau đó Thẩm Lê đột nhiên xuống lầu, nói muốn làm mì cà chua trứng, đầu óc của cậu còn hơi ngẩn ra, qua một loạt thao tác, người ăn mì chỉ có