"Ca nhi, là Sở Đàn này đã làm vỡ chén Lưu Li của người nhưng nhất định không nhận tội.
Người không thể tha cho hắn.
"
"Đúng vậy, thằng nhãi này ngày thường ngang ngược, phía trên ra giao việc hắn cũng không thèm làm, quen thói trộm cắp! "
"Đã làm sai mà không chịu nhận, đây là đang ngồi trên đầu trên cổ của chủ nhân.
Công tử, ngài cần phải dạy dỗ lại hắn! "
......
Âm thanh xì xào hỗn loạn của đông đảo cả nam lẫn nữ chui vào trong tai, ồn ào khiến Dung Ngọc đau đầu khôn tả.
Y mở mắt ra, phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh vây kín một vòng người, trang phục đều là phong cách cổ đại.
Ngay cả chính y cũng một thân áo gấm, khoác áo lông cáo ngồi trên xe lăn.
Trước mặt y là một thiếu niên gầy gò cúi đầu quỳ gối trên nền tuyết.
Trời đông giá rét nhưng hắn lại chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh được chắp vá chi chít ở cổ tay và ống quần.
Vầy là đang đóng phim hả?
Vừa mới nghĩ đến khả năng này thì một lượng lớn ký ức không thuộc về y lập tức tràn vào trong đầu.
Chỉ trong chớp mắt Dung Ngọc đã sắp xếp rõ ràng.
Hóa ra y đã xuyên vào một quyển truyện đam mỹ np cổ đại.
Thân phận của y là Dung Ngọc - đứa con trai thứ ba của Lễ Bộ thị lang, là kẻ què hai chân tàn tật trùng tên trùng họ với y.
Còn thiếu niên đang quỳ trước mặt y chính là công một trong truyện, đồng thời cũng là boss lớn có tâm cơ thâm trầm và chỉ số thông minh cao nhất.
Sau này sẽ giết chết Nguyên Cảnh Đế, trở thành tân hoàng trẻ tuổi nhất.
Thiếu niên tên thật là Vệ Kinh Đàn, là đích tử của vương khác họ Vệ Vương.
Vệ Vương vốn là võ tướng theo chân Thái Tổ hoàng đế khai cơ lập nghiệp, liều chết chiến đấu, vài lần cứu nguy cho Thái Tổ trong lúc nguy nan.
Đến khi Thái Tổ đăng cơ, cảm nhớ ân đức phò tá nên phong Vệ Vương làm vương khác họ duy nhất trong triều đại này, được hưởng tước vị bổng lộc, ban đất phong hầu, đồng thời phái đi trấn thủ biên cương.
Sau này Thái Tổ băng hà, Nguyên Cảnh Đế kế vị.
Nguyên Cảnh Đế tính cách đa nghi, kiêng kị Vệ Vương tay cầm trọng binh, luôn lo sợ ông sẽ tạo phản.
Cuối cùng tìm đại cái cớ, phế bỏ Vệ Vương gia.
Vệ Vương đã sớm cảnh giác trước hành động của Nguyên Cảnh Đế, bí mật đưa đứa con duy nhất của chính thê là Vệ Kinh Đàn vào kinh đô.
Nguyên Cảnh Đế phái binh đến lật tung cả đất phong của Vệ Vương, tìm được "đích tử" đang ẩn nấp, chém đầu tru sát cả tộc, chưa từng nảy sinh nghi ngờ.
Còn Vệ Kinh Đàn dùng tên giả Sở Đàn sống sót dưới mí mắt thiên tử.
Sau hắn bán mình làm nô, được mua vào Dung phủ, mai danh ẩn tích tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Mà Dung Ngọc là pháo hôi độc ác trong truyện, vì hai chân tàn tật dẫn đến tính cách vặn vẹo nham hiểm, đối với Sở Đàn không đánh cũng mắng, lăng mạ bừa bãi.
Ngày hè chói chang thì phạt hắn đứng dưới cái nắng thiêu đốt, vào đông rét lạnh thì bắt hắn trần truồng nhảy vào hồ băng bắt cá...!Không vui thì quất roi cũng là chuyện thường tình.
Dung Ngọc tra tấn Vệ Kinh Đàn như vậy tất nhiên kết cục vô cùng thê thảm.
Mãi đến khi Vệ Kinh Đàn lên nắm quyền, chuyện đầu tiên hắn làm là rút gân lột da Dung Ngọc, khoét đi đôi mắt, sau khi chịu đủ tám mươi mốt roi thì ban canh sâm giữ lại mạng cho y.
Cuối cùng là xẻo xương bánh chè của y, cột tay y vào đuôi ngựa cho kéo lê đến chết.
Thấy được kết quả sởn tóc gáy của mình trong tương lai, Dung Ngọc không những không sợ mà còn thích thú dạt dào, đôi bàn tay kích động run rẩy.
Chuyện này thật sự...!Quá thú vị!
"Ca nhi, tên Sở Đàn này vốn là con của tội thần, chỉ mới đến phủ chúng ta hơn một tháng mà đã làm vỡ không biết bao nhiêu bình hoa, người rộng lòng nhân hậu nên tha thứ cho hắn vài lần, vậy mà hắn không biết hối cải! Theo nô tỳ thấy, người nên bẩm lên lão gia, nhân lúc còn sớm đuổi hắn đi thôi." Một thị nữ đến bên cạnh Dung Ngọc nũng nịu vào tai y.
Phần đông hạ nhân khác đều mặc áo vải thô, chỉ có nàng một thân cẩm tú*, dường như địa vị rất cao.
*Cẩm tú: gấm thêu.
Nghĩa bóng là ăn mặc sang trọng, vải lụa đẹp đẽ.
Dung Ngọc chống cằm, đôi mắt đào hoa khép hờ nhìn ả từ trên xuống dưới, khóe môi hơi cong lên nhưng lại không nói gì.
Cứ nhìn mãi đến nỗi da đầu thị nữ tê dại, trong lòng lo sợ, cúi đầu nhìn lại xem bản thân có vấn đề ở chỗ nào.
Vừa sờ mặt vừa thấp thỏm hỏi: "Ca nhi, trên mặt nô tỳ dính cái gì hả? "
Dung Ngọc đổi thế ngồi, tay trái đặt trên lò sưởi trong lồng ngực, hơi ấm khiến cơ thể lạnh ngắt của y thoải mái đôi chút.
Y chậm rãi nói với thị nữ: "Ngươi nói là hắn làm vỡ bình hoa của ta? "
Lục Ngạc lập tức nói: "Vâng! Trước kia hậu đậu thì cũng thôi, nhưng thứ sáng nay hắn làm vỡ chính là chén Lưu Li tơ vàng người mới mua từ Đa Bảo Các tháng trước, có giá trị vạn lượng hoàng kim*! "
*1 vạn = 10 ngàn, hoàng kim là vàng.
Tức vạn lượng hoàng kim nghĩa là 10 ngàn lượng vàng.
Dung Ngọc hạ mi mắt: "Vậy ngươi thấy ta nên xử lý thế nào? "
Lục Ngạc vui mừng ra mặt, cúi người hành lễ: "Nô tỳ thấy ngài nên phạt hắn thật nặng! "
"Được.
" Dung Ngọc gật đầu: "Vậy thì phạt.
"
Nói rồi y xòe tay phải ra, hạ nhân đứng bên cạnh nhanh chóng đưa roi ngựa cho y.
Roi này vừa dài vừa thô, cầm trong tay rất nặng, Dung Ngọc vung roi, không chút nghĩ ngợi quất xuống dưới chân thiếu niên.
"Chát --"
Quần áo mỏng manh của thiếu niên bị đánh rách ngay lập tức, phơi bày da thịt gầy gò nhưng rắn chắc bên trong.
Nhưng cơ thể hắn vẫn bất động, thậm chí không rên lấy một tiếng.
Dung Ngọc nhìn về phía Lục Ngạc: "Ngươi thấy trừng phạt như vầy đã đủ chưa? "
Lục Ngạc thấy Sở Đàn đau cũng không kêu tiếng nào thì đôi mắt hiện lên sự tức giận: " Nô tỳ thấy vẫn chưa đủ, vẫn nên phạt tiếp.
"
"Vậy được, phạt tiếp.
"
Khóe môi Dung Ngọc nở nụ cười, không do dự đánh thêm một roi, da thịt phơi bên ngoài của Sở Đàn lập tức chảy máu.
Dung Ngọc lại nhìn về phía Lục Ngạc.
Lần này không cần y hỏi, Lục Ngạc đã tự giác trả lời: " Vẫn chưa đủ, nên phạt nặng hơn nữa.
"
Vì vậy roi thứ ba cũng được đánh xuống.
Dung Ngọc cứ đánh thêm một cái thì sẽ cười càng tươi, có vẻ đã coi cuộc tra tấn khổ hình này thành trò chơi mua vui, không hề kiêng