Hậu viện Dung phủ.
Bạch thị mừng rỡ kéo tay Dung Thanh Tuyết.
“Bây giờ thì tốt rồi.
Con có thai, đã đủ để lấp cái miệng của đám người đó lại.
”
Dung Thanh Tuyết thân mật tựa đầu vào vai Bạch thị.
“Là do con gái không tốt, khiến mẹ nhọc lòng vì con.
”
“Cái con bé này, nói bậy bạ cái gì vậy.
Chỉ cần con sống tốt là mẹ an tâm rồi.
” Bạch thị nhẹ nhàng xoa đầu Dung Thanh Tuyết, nở một nụ cười hiền từ.
Nhưng sau đó giọng nàng nghiêm túc hẳn lên: “Tuy rằng điện hạ vẫn luôn đối xử tốt với con, nhưng con nghe mẹ đi, nam nhân vốn là không thể nương tựa được.
Nữ nhân chúng ta ấy, nếu muốn xuôi chèo mát mái một đời thì phải có vốn liếng để an cư lạc nghiệp.
”
Bạch thị sờ sờ bụng Dung Thanh Tuyết ám chỉ.
“Đứa nhỏ mới là thứ quyết định vận mệnh ngày sau của con.
"
Dung Thanh Tuyết ngồi thẳng lưng lên, nhìn Bạch thị như đang oán trách.
“Mẹ đừng nói lung tung, điện hạ vẫn luôn yêu thương con mà.
Dù nhiều năm qua bụng con không biết tranh đua, nhưng điện hạ chưa từng oán giận với con một câu nào.
Trong kinh thành thiếu gì nữ tử mến mộ điện hạ, nhưng ngài ấy chưa từng bướm lả ong lơi*.
Nếu ngay cả điện hạ cũng không thể tin tưởng, vậy sợ là trong thiên hạ này không còn ai đáng để con gái nương nhờ nữa.
”
*Bướm lả ong lơi: Cợt nhả, lả lơi, suồng sã trong quan hệ nam nữ.
Bạch thị chọc vào trán Dung Thanh Tuyết, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Con đúng là đứa con gái ngờ nghệch mà.
Trách mẹ lúc trước che chở con kỹ quá, nuôi con thành cái tính ngây thơ, khờ khạo như hôm nay! Mẹ nói con biết, nam nhân trên đời này không có ai là ngoại lệ, đều rất dễ thay lòng.
Hôm trước họ yêu thương, che chở con thì hôm sau họ cũng có thể lật mặt ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu con giao tính mạng của con vào tay nam nhân, đó là con đang chơi đùa với lưỡi dao, con sẽ phải sống trong nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng! ”
Dung Thanh Tuyết xoa trán, lẩm bẩm nói: “Không phải cha vẫn luôn yêu chiều mẹ sao? Cha và mẹ nhiều năm qua vẫn khăng khít như thuở ban sơ, con gái nhìn thấy hết cả.
”
“Con thấy cha con thương mẹ, nhưng có năm nào mà trong phủ không có thêm thiếp thất, di nương hả con? Đó là còn chưa tính đến số bị mẹ phát hiện rồi lén lút đuổi đi.
nếu mẹ con không có chút thủ đoạn, chỉ sợ sớm đã bị đám rẻ tiền đó bóp chết từ lâu.
”
Sắc mặt Bạch ngưng trọng, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc: “Con nghe lời mẹ đi.
Sau khi quay về phủ, trước tiên phải bình an sinh hạ đứa bé này.
Tới lúc đó con tranh thủ ra ám hiệu với tam điện hạ, đề cao danh phận của con lên.
Vị trí chính phi trong phủ vẫn luôn để trống, bây giờ con đã là đích nữ quan Thị lang*, đến khi con sinh được một hoàng tôn, cũng sẽ là lúc con lấy được danh phận chính phi.
”
*Quan Thị lang: Chức quan trật Chánh tam phẩm thời nhà Minh và đầu nhà Thanh, đứng sau Thượng thư.
VD: Binh bộ Thị lang, Lễ bộ Thị lang, Công bộ Thị lang,...
Dung Thanh Tuyết thấy Bạch thị nghiêm trọng như thế, không khỏi có chút bất an, ngây ngốc gật đầu.
Nàng ỷ lại dựa vào người Bạch thị, biết Bạch thị dụng tâm lương khổ mà trong lòng bi thương, nhỏ giọng nói: “Con gái chưa từng biết mẹ vẫn luôn sống trong tình cảnh này.
Vốn tưởng Dương thị qua đời thì mẹ xem như đã có thể ngẩng cao đầu, nhưng không ngờ vẫn vất vả như vậy.
"
Từng lời của Dung Thanh Tuyết như cây búa nặng trĩu đập vào lòng Bạch thị, khiến nàng hít thở không thông.
Bạch thị trầm mặc một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con không cần lo cho mẹ.
Chờ ngày sau điện hạ được phong vương, con chính là vương phi.
Tương lai dù hắn có thay lòng, những nữ nhân hạ tiện đó cũng sẽ không vượt qua con được.
Con hãy nắm quyền vương phi của con, sống cuộc đời cao quý của con đi.
Lòng của nam nhân, dù có nằm trên người ai cũng không quan trọng.
”
Dung Thanh Tuyết trịnh trọng nói: “Mẹ hãy yên lòng, con đã nhớ rõ.
”
Nghe vậy Bạch thị mới được an ủi đôi chút, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Lúc nàng còn là thiếp thất, sinh hoạt khốn khó nên mới liều mạng muốn bò lên trên.
Khó khăn lắm Dương thị mới chết, nàng trở thành chính thê, nhưng vẫn không thể sống an nhàn như mong muốn.
Tình cảnh của nàng ở đây đã như thế, suy bụng ta ra bụng người, vương phủ là nơi đầm rồng hang hổ, đứa con gái đơn thuần của nàng sao tranh nổi chứ?
Ở đời, người không thỏa mãn với hiện tại sẽ thấy không cam lòng, sẽ không từ thủ đoạn để leo được lên trên.
Nhưng khi ngươi đã lên đến độ cao mà ngươi muốn, nắm quyền sinh sát trong tay, lại sẽ sinh lòng sợ hãi, sợ những người đứng dưới thấp dùng những thủ đoạn ngươi đã từng dùng để hại ngược lại ngươi.
Dù sao thì, con người muốn tồn tại thì phải biết đấu tranh.
Đấu với trời, đấu với người, không khắc nào an ổn.
Trên đời này làm gì có ai mà không muốn tranh đoạt chứ...!Bạch thị nghĩ như thế.
Nhưng trên đời quả thật là có người vô dục vô cầu, bây giờ người đó đang ở trong vườn của tiền viện chờ xem kịch hay.
Dung Ngọc và Sở Đàn nấp phía sau núi giả.
Dung Ngọc phân phó Sở Đàn: “Lát nữa ngươi không được phát ra tiếng động nào hết, không được để người khác phát hiện chúng ta đang ở đây, biết chưa? ”
Sở Đàn nhìn y, không hé răng.
Dung Ngọc nhíu mày.
“Điếc hả? Mới nãy ngươi nhét chữ vào miệng ta ta còn chưa tính sổ với ngươi.
Chốc nữa chỗ này sẽ có trò hay, ngươi phải thông minh một chút, đừng có quấy phá.
”
Sở Đàn vẫn im lặng.
Dung Ngọc híp mắt.
“Câm hả? Hay là ngứa đòn? ”
Sở Đàn mở miệng: “Không phải công tử không cho nô tài nói chuyện sao? ”
“Ta nói là lát nữa! ” Dung Ngọc không kiềm được nâng cao giọng, khóe mắt thoáng thấy bóng người đi tới vườn hoa, vội vàng im lặng, đôi mắt hưng phấn khó nhịn.
“Tới rồi tới rồi.
”
Căn cứ vào tình tiết trong sách, đoạn này là Dung Nguyệt ghen tuông, tam hoàng tử đuổi theo dỗ dành, lần đầu tiên hai người bộc bạch tình cảm với nhau.
Lúc nãy Dung Ngọc cố ý rời đi trước, kêu Sở Đàn đẩy y đến chỗ này ngồi rình hóng dưa.
Quả nhiên, nhanh như vậy mà hai người đó đã tới rồi.
Dung Nguyệt đi trước, tam hoàng tử theo sau.
“Nhị lang, đệ đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.
”
Dung Nguyệt không để ý tới gã, bước chân càng lúc càng vội.
Tam hoàng tử nói với tùy tùng đang theo sau: “Đưa hộp thức ăn cho ta, ngươi ra ngoài canh chừng, đừng cho ai vào đây.
”
Dứt lời, nhanh chóng cầm đồ đuổi theo.
“Nhị lang, đệ xem ta mang cái gì cho đệ nè.
” Tam hoàng tử lấy một cái ống tre từ trong hộp thức ăn, mở cái nắp bên trên tra, bên trong là chất lỏng màu nâu ấm nóng.
“Cái này gọi là trà sữa, dạo gần đây rất thịnh hành trong kinh thành đó.
Ta cố ý sai người xếp hàng mua, sau đó quấn vài lớp vải bông, hẳn là vẫn chưa nguội, đệ mau nếm thử đi.
”
Dung Nguyệt mím môi, cầm lấy uống một ngụm.
Tam hoàng tử tha thiết nhìn Dung Nguyệt.
“Ngon không? ”
Ánh mắt Dung Nguyệt sáng lên.
"Ngon lắm.
”
“Ta biết đệ thích đồ ngọt, đoán chừng đệ nhất định sẽ thích.
” Tam hoàng tử đặt tay lên vai Dung Nguyệt, dịu dàng nhìn hắn.
“Nhị lang, sở thích của đệ ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
”
Dung Nguyệt dường như rất cảm động, nhưng bỗng nghĩ đến