Mặc Thư rất không vui.
Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy là lăn lê bò trườn đi tìm Dung Ngọc.
Cậu sợ đêm qua không có mình ở đó, công tử sẽ bị tên dâm tặc to gan kia cưỡng ép.
Nhưng mà cậu đến chậm rồi.
Mặc Thư nhìn những dấu hôn đỏ thẫm dày đặc trên cẳng chân Dung Ngọc, kéo dài liên tiếp từ đầu gối xuống mắt cá chân, tươi đẹp và bắt mắt như những đóa hồng mai nở rộ.
Hai mắt cậu rưng rưng.
Lúc tầm mắt rơi vào dấu răng xanh tím đã kết vảy trên mắt cá, thiếu chút nữa đã trào nước mắt.
Thật đáng giận.
Công tử cao quý và thuần khiết như minh nguyệt của cậu bị một con chó điên hèn hạ cắn bậy.
Mặc Thư nhẹ tay tròng vớ lên chân Dung Ngọc, bi thương lau nước mắt.
Dung Ngọc nghe thấy tiếng khóc nức nở bèn mở mắt ra.
Hôm qua y uống nhiều quá, lúc tỉnh dậy vẫn còn choáng váng.
“Khóc cái gì mà khóc.
” Dung Ngọc nhìn Mặc Thư, sau đó nhìn cái gáy ứ máu bầm do bị Sở Đàn đánh của cậu rồi thở dài: “Đi tìm đại phu lấy chút thuốc đi.
Kêu họ nhìn thử vết thương trên cổ ngươi xem sao.
”
Nghe Dung Ngọc nói vậy, Mặc Thư càng khóc lớn hơn nữa.
Công tử thiện lương và săn sóc của cậu, bị như vậy rồi mà vẫn còn quan tâm đến cậu.
“Là do ta không biết cố gắng, không thể bảo vệ công tử, để người bị tên tiểu nhân vô liêm sỉ Sở Đàn làm...!Làm nhục! Hu oa hức...!” Mặc Thư thương tâm ghé mặt vào đùi Dung Ngọc khóc nấc lên.
Thái dương Dung Ngọc giật giật, ai không biết còn tưởng y là khuê nữ bị người ta cướp mất trinh cúc.
Cái này cũng phải trách nguyên chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên chủ tính cách hung ác, không lý nào lại nuôi Mặc Thư thành cái dạng mít ướt như thế này được.
Nhưng nguyên chủ quái gở, sau khi Dương thị qua đời, chỉ còn vú nuôi và Mặc Thư là thật lòng yêu thương y.
Tất nhiên nguyên chủ sẽ ưu ái Mặc Thư hơn tất cả.
Người ngoài thấy Mặc Thư ổn trọng, đáng tin, thực chất bên trong lại thành thật, tùy tiện, không giấu được cảm xúc.
“Được rồi, đừng gào nữa.
” Dung Ngọc nắn mũi, giọng nói nghèn nghẹn, nói rất chậm rãi.
Mặc Thư không rảnh lau nước mắt, vội vàng châm chén trà cho Dung Ngọc, thấy nước trà nguội ngắt thì nổi cáu.
Sở Đàn cái đồ mặt dày, bức hiếp công tử xong thì bỏ chạy, nguyên một buổi sáng cũng không biết đường hầu hạ công tử, ngay cả một chén trà nóng cũng không có mà uống.
“Công tử chờ một lát, ta xuống phòng bếp nấu ấm nước.
”
Mặc Thư cầm ấm trà xoay người lại, mặt đối mặt với Ở Đàn đang đứng ở cửa.
Đôi mắt Mặc Thư lại đỏ lên, vừa thấy hắn là tức.
Cậu thuận tay chọi ấm trà qua đó, xắn tay áo chuẩn bị làm liều với Sở Đàn.
Cậu mắng to: “Ngươi cái đồ tiểu nhân đê tiện, vô sỉ, bẩn thỉu! Hôm qua ngươi đánh lén đã đành, ngươi còn dám hiếp bức công tử.
Công tử nhà ta là kim tôn ngọc quý, cái thứ tội nô đê hèn như ngươi mà cũng dám đụng chạm? Hôm nay ta chắc chắn sẽ thay công tử trả mối hận này, xem ta dạy dỗ ngươi ra sao! ”
Ấm trà xé gió lao đến, Sở Đàn nghiêng nhẹ đầu tránh đi, sau đó bước qua phải một bước né tránh nắm đấm của Mặc Thư.
Mặc Thư xoay người lại tung thêm một cú.
Sở Đàn một tay đỡ, một tay nắm lấy hai cổ tay Mặc Thư, đè đầu gối lên lưng cậu.
Động tác của Sở Đàn vừa nhanh vừa chuẩn, gần như áp đảo Mặc Thư trong chớp nhoáng.
Cho dù Mặc Thư có cố giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát ra.
“Thả nó ra đi.
”
Sở Đàn quay đầu, Dung Ngọc đối diện vô cảm nhìn hắn.
“Bỏ Mặc Thư ra.
”
Sở Đàn nói: “Nếu thả ra rồi mà nó lại muốn đánh ta tiếp thì phải làm sao? ”
Dung Ngọc ngồi dậy, mái tóc đen dài như mực buông xõa trên vai, y không kiên nhẫn hất hết ra sau đầu, giọng khàn khàn: “Nó không đánh nữa đâu.
”
Vì thế Sở Đàn thả lỏng tay ra.
Mặc Thư căm giận xoa xoa cổ tay bị nắm đau.
Sao cậu lại không muốn đánh trả được cơ chứ, nhưng mà công tử đã nói sẽ không động thủ nữa, cậu không thể ngỗ nghịch với Dung Ngọc, chỉ có thể dữ tợn trừng Sở Đàn, muốn nhào lên cạp đứt miếng thịt trên người thằng chả.
Nhưng Mặc Thư cũng hoảng hồn.
Tuy cậu không phải là hộ vệ chuyên nghiệp biết võ công, nhưng để có thể bảo vệ công tử an toàn, từ nhỏ cậu đã đi theo một sư phụ dạy võ học vài chiêu.
Nhưng dưới thế thủ của Sở Đàn, một chiêu cậu cũng không đánh trúng, hơn nữa còn là trước khi cậu kịp ra tay.
Cái này có phải hơn kém nhiều quá rồi không? Một đứa con trai của tri phủ...!sẽ giỏi đến vậy sao?
Lúc Mặc Thư vẫn còn đang nghĩ đông nghĩ tây, Sở Đàn tranh thủ chạy tới trước mặt Dung Ngọc, quỳ một gối xuống.
Vừa giúp Dung Ngọc Mặc đồ, hắn vừa nói: “Nô tài đã kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, chắc lát nữa sẽ đưa đến.
Công tử rửa mặt trước...!”
Còn chưa dứt lời đã ăn trọn bạt tai.
Dung Ngọc thờ ơ tát một cái, lạnh nhạt nói: “Ai cho ngươi lá gan ra tay với Mặc Thư? ”
Mặc Thư cảm động quá đi mất.
Công tử xả giận cho cậu kìa.
Sở Đàn rũ mắt.
“Công tử bất công quá.
Rõ ràng là nó ra tay trước, ta chỉ tự vệ thôi mà.
”
“Ta đang nói hôm qua ngươi đánh nó ngất xỉu.
”
Dung Ngọc đương nhiên bất công.
Huống hồ cái tát này cũng không hoàn toàn vì Mặc Thư, mà vì một phần y cũng tức.
Đêm qua y bị Sở Đàn đè, hắn vừa sờ vừa liếm.
Có tí cồn vào người thì thấy cũng chả có gì là to tát, thậm chí còn rất sướng nữa, nhưng ngủ một giấc rồi, lý trí về lại với não, cơn giận che trời lấp đất cũng theo đó ùa vào.
Hơn nữa Sở Đàn đâu chỉ sờ soạng liếm cắn là xong.
Đêm qua buồn ngủ quá, y kêu Sở Đàn đưa y về phòng đi ngủ.
Ai dè Sở Đàn đặt y lên giường rồi không chịu đi.
Cho dù có đánh có chửi cũng ở lì đó như con chó ghẻ.
Ỷ mình to con xong rồi khinh y không nhúc nhích được.
Ăn vạ nằm cạnh y không chịu buông tay.
Mãi đến khi Dung Ngọc không chống cự nổi men rượu, mơ màng yên giấc thì mọi chuyện mới coi như xong.
Dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết thằng biến thái này dễ gì chịu ngủ.
Không chừng đang làm mấy cái chuyện hạ lưu gì đó.
Như vậy sao mà