Dung Ngọc mở to mắt tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Y phát hiện mình đang nằm trên mặt cỏ, phía trước là cánh rừng rậm rạp, tối đen thăm thẳm, còn sau lưng là vách đá chênh vênh vô định.
Tay y xoa lên phần đầu đau nhức.
Y và Sở Đàn bị con ngựa điên chở đến tận vách núi rồi lao thẳng xuống.
Trong lúc nguy cấp, Sở Đàn cắm dao găm vào vách đá để giảm tốc độ rơi tự do, còn con ngựa thì rơi thẳng xuống đáy vực.
Đoạn kí ức ít ỏi còn sót lại tròn trí nhớ, chỉ có vạt áo Sở Đàn tung bay trong gió, và thái dương nhuốm máu của hắn.
Phải rồi, Sở Đàn.
Dung Ngọc ngó quanh bốn phía tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy một nam nhân nằm hôn mê bất tỉnh cách y hai mét.
"Sở Đàn.
" Dung Ngọc kêu một tiếng.
Sở Đàn không có phản ứng.
"Sở Đàn! " Dung Ngọc hơi cao giọng lên.
Âm thanh vang vọng trong sơn cốc yên tĩnh, tự nhiên khiến người ta sởn tóc gáy.
Sở Đàn lẳng lặng nằm đó, vẫn không có chút động tĩnh nào.
Đừng nói là chết rồi nha.
Dung Ngọc chỉ đành cố kéo lê hai bắp đùi bò qua chỗ hắn, áo choàng khoác trên người đã sớm dính đầy bùn đất và nước cỏ xanh lè, bộ đồ vốn trắng tinh đã trở nên dơ dáy không tả nổi.
Cố hết sức bò đến trước mặt Sở Đàn, Dung Ngọc quan sát hắn thật kỹ lưỡng.
Máu trên mặt hắn hẳn là máu hổ, đã đông lại thành một lớp rồi.
Trên mũi cũng bị rách một mảng, tay cũng trầy trật nhiều chỗ, lộ cả xương ngón tay bên trong.
Máu tươi trộn lẫn nhiều vụn đá, hẳn là lúc rơi xuống bấu tay vào vách đá tạo thành.
Những chỗ khác tạm thời không nhìn ra vấn đề.
Dung Ngọc vỗ mặt Sở Đàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sở Đàn, Sở Đàn, tỉnh, tỉnh! "
Ngực Sở Đàn vẫn đang phập phồng, hà cớ sao lại kêu mãi không tỉnh.
Dung Ngọc có chút bực bội.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, nhiệt độ lạnh dần, y níu lấy áo choàng, ho khan hai tiếng, vẻ mặt y còn tối tăm hơn màu sắc của bầu trời.
Khi mũi tên cuối cùng bắn tới từ sau lưng, y đã nhìn thấy, là Cố Việt Trạch.
Hôm nay Cố Việt Trạch khiêu khích y không biết bao nhiêu lần.
Nào là trào phúng, nào là nói khích ép y phải đi săn, xong rồi lại đuổi con hổ tới chỗ y, cuối cùng là khiến con ngựa bị kích động, hại y rơi xuống vách núi.
Y không hiểu vì cớ gì mà Cố Việt Trạch lại muốn ra tay với y.
vì muốn trút giận cho Dung Nguyệt, hay là có ý đồ khác? Còn thái tử vì sao lại tỏ ý thân cận với y? Chẳng phải hắn ta thích Dung Nguyệt sao?
Nghĩ rồi lại nghĩ, suy nghĩ của y lại trôi đến lúc Sở Đàn giết hổ để cứu y, thậm chí còn rơi xuống vực cùng y.
Dung Ngọc hiểu rõ, nếu không phải bị mình kéo chân, bằng vào võ công của Sở Đàn, hắn hoàn toàn có thể tự thoát thân.
Đây cũng là chỗ Dung Ngọc khó hiểu nhất.
Đến tột cùng Sở Đàn là vì cái gì mà lại liều mạng đến thế, dù nguy hiểm cách mấy cũng phải cứu được y.
Một khi thất thủ, hoành đồ bá nghiệp* của Sở Đàn coi như sẽ tan tành.
*Hoành đồ bá nghiệp: sự nghiệp, kế hoạch lớn lao, vĩ đại.
Câu gốc là hoàng đồ bá nghiệp, nghĩa là sự nghiệp, chí hướng làm vua.
Dung Ngọc bấy giờ mới hậu tri hậu giác* phát hiện, cho dù y biết rõ đường đi của cốt truyện, cũng hiểu hết kết cục của từng nhân vật, nhưng vẫn không sao hiểu được Sở Đàn.
Dường như luôn có một lớp sương mù mỏng manh bao phủ Sở Đàn ở bên trong, mờ mờ ảo ảo.
*Hậu tri hậu giác: tiếp thu chậm, quá trình từ lúc thấy vấn đề tới lúc hiểu vấn đề xảy ra chậm.
Dung Ngọc rủ mắt nhìn chằm chằm Sở Đàn.
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, chân mày vẫn hơi nhăn, trên mặt không dính máu thì dính đất, nhưng lại không che lấp được ngũ quan sắc cạnh.
Vết thương khiến hắn trông yếu ớt, nhưng kết hợp với sát khí giữa hai hàng chân mày lại mang đến một loại mị lực khó tả.
Bỗng nhiên lòng Dung Ngọc phiền muộn.
Y tát cái bộp lên mặt Sở Đàn, thấy hắn vẫn không chịu tỉnh thì nhặt đại hòn đá lên rồi dùng sức quẳng đi thật xa, phí sức phát tiết sự bực bội trong lòng.
Ngay cả bản thân y cũng chẳng biết loại cảm giác buồn bực này từ đâu mà có nữa.
Có lẽ hôm nay y vốn không nên đến bãi săn.
Dung Tu Vĩnh đe dọa y, uy hiếp y, y vẫn có thể tìm được cách trốn.
Rốt cuộc tại sao y lại muốn tham gia vào buổi săn hôm nay, tự dồn bản thân đến nông nỗi này?
Dung Ngọc nhìn về phía chân trời, vầng thái dương đã sắp xuống núi, mỗi một cơn gió lượn qua đều mang cảm giác thê lương, hiu quạnh.
Nói đến cùng vẫn do y quá mức tự cao.
Y coi thường cổ nhân, thậm chí coi những nhân vật trong sách như người qua đường.
Y tưởng rằng mình biết rõ cốt truyện thì có thể ngồi xem xiếc khỉ, có thể thờ ơ giống như khi bản thân biết trước kết cục của một bộ phim vậy.
Nhưng y đã quên, rằng bây giờ y đã nằm trong thế cờ rồi.
Y đang ở một vương triều phong kiến, tôn ti phân biệt.
Kinh đô, nơi tập trung mọi quyền lợi và chính trị, nơi mà mỗi giai cấp quý tộc đều là sự tồn tại cao không thể với.
Cho dù y có biết nhiều, IQ có cao, nhưng tới cuối cùng vẫn chỉ là công tử tàn phế nhà quan tam phẩm không được ưu ái.
Chỉ một Dung Tu Vĩnh đã có thể ngáng chân y không ít lần, huống hồ những quan chức cao hơn? Tể tướng nhất phẩm, vô số công, hầu, bá tước, hậu duệ quý tộc, vương tử hoàng tôn.
Mỗi một người với y mà nói đều là mãnh thú, chỉ cần nhích một ngón tay đã đủ để khiến y khó lòng bước tiếp.
Tựa như Cố Việt Trạch, một thằng con nhà quan, không có phẩm hàm, không có công danh, không cần đánh lén, không cần kế hoạch, trước mặt nhiều người như vậy lại dám trắng trợn bắn tên vào ngựa của y, ra tay hạ sát y.
Thứ mà Cố Việt Trạch dựa vào, chính là kẻ đứng sau lưng gã.
Tướng quân? Hoàng tử? Hay là thái tử?
Dung Ngọc cúi đầu lấy tay úp mặt vào lòng bàn tay, sự thất bại và hối hận sinh sôi nảy nở trong lòng.
Loại cảm xúc này không phải bởi vì mê mang về tương lại và lo lắng cho sinh mạng của bản thân, mà là tự trách nặng nề với sự chủ quan của mình.
Y vốn có thể giải quyết được, nhưng lại vì tự phụ, khinh địch nên mới hỏng chuyện.
Đây là chuyện mà cả đời Dung Ngọc không thể chịu đựng.
Vậy nên tâm trạng y lao dốc, lâm vào tình trạng nghi ngờ bản thân.
Mà sắc trời dường như đang phản chiếu đáy lòng y, dần dần tối đen.
Thái dương hoàn toàn khuất mình sau ngọn núi xa xa, đêm đã đến rồi.
Đêm của mùa xuân rất lạnh.
Gió lạnh cứ thổi từng cơn, ăn mòn thân thể vốn đã gầy yếu của Dung Ngọc.
Y không chịu nổi phải rùng mình, sắc mặt trắng bệch nay lại tái thêm vài phần.
Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng sột soạt cùng với tiếng lá cây xào xạc trong gió, vừa ồn vừa ghê.
Dung Ngọc ngẩng đầu nhìn theo hướng đó.
Rừng cây tối om như một cái miệng lớn, lúc nào cũng có thể nuốt chửng bản thân y.
Dường như có thứ gì đó đang cựa quậy trong đó, Dung Ngọc nhặt con dao găm rơi dưới đất lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào rừng cây.
Rất nhanh, trong màn đêm đen xuất hiện rất nhiều đốm sáng màu xanh lục lơ lửng, nhìn như ma trơi.
Khoảng cách dần thu hẹp lại, ánh trăng chiếu lên thân hình của chúng nó, những con sói đói gầy trơ xương.
Mùa đông rét buốt vừa qua đi, những con sói xám này