Dung Ngọc mơ một giấc mơ, mơ thấy đời trước của mình.
Kiếp trước mọi người gọi anh là thiên tài, trúng tuyển Lớp vị thành niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông (HKUST) (1) khi mới 13 tuổi, đáng nhẽ cả đời thuận buồm xuôi gió, tương lai rộng mở.
Nhưng tai nạn giao thông năm mười lăm tuổi đã cướp lấy đôi chân của anh.
Khát vọng của anh, lí tưởng của anh, hoài bão nghiên cứu khoa học của anh, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Đôi chân tàn tật không phải là lý do anh không thể học tiếp, mà do người đang khỏe mạnh bỗng trở thành người tàn tật, lỗ hổng trong tâm lý làm anh sụp đổ.
Niềm kiêu hãnh của một thiên tài khiến anh không thể chấp nhận sự thật rằng mình là người khuyết tật, không thể đi lại hay chạy nhảy, chỉ có thể mắc kẹt trên chiếc xe lăn như đồ bỏ đi, phải chờ đợi sự thương hại từ người khác.
Điều dưỡng suốt một năm trời trong phòng bệnh bốn vách tường trắng nhưng anh gần như không thể khôi phục.
Người thân, thầy cô và bạn bè đến thăm anh cũng nhất định không gặp.
Anh thậm chí còn không thể đối mặt với người khác, nói gì đến bản thân anh.
[câu này hơi ngược ta]
Anh bắt đầu có những dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Tính cách dần trở nên tối tăm, tự bế (2), không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Thứ duy nhất có thể làm bạn với anh chỉ còn lại những cuốn sách không biết nói.
Anh điên cuồng nhồi nhét tri thức như miếng bọt biển, thiên văn, địa lý, ngôn ngữ, lịch sử, sinh vật học, hóa học, y học...!Anh tiếp thu rất nhanh, nhưng không có chỗ để vận dụng.
Cảm xúc ức chế lâu ngày không tìm được lối thoát, khi thì phấn khích, khi thì cáu kỉnh, đôi lúc chán chường sẽ úp mặt vào tường đọc thơ thật to.
Thậm chí có lúc anh còn muốn tự sát, vừa dùng ống tay áo siết chặt cổ vừa cười điên cuồng.
Năm thứ ba sau tai nạn giao thông, bác sĩ nói rằng anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực (3).
Cha mẹ anh cũng là bậc tri thức đáng tự hào không kém, họ không thể chấp nhận được đứa con trai có khiếm khuyết về tinh thần nên đã gửi anh đến nhà thương điên.
Hầu hết các nhà thương điên đều chứa đầy bệnh nhân tâm thần.
Anh bị nhốt trong đó nhưng cảm giác như thể đang tự do bên ngoài.
Mọi thứ trong phòng bệnh được dán miếng đệm ngừa va đập để ngăn anh tự sát, không có lấy một góc nhọn nào.
Đôi lúc bị mất kiểm soát thì họ sẽ mặc áo chuyên dụng (4) cho anh và trói chặt người anh lên giường như cách họ đối xử với các bệnh nhân khác.
Đơn giản và thô bạo, nhưng rất hiệu quả.
Thậm chí cả việc yêu thích duy nhất là đọc sách anh cũng không được làm, vì trang sách có thể cắt đứt da của anh.
Anh phải tránh xa khỏi tất cả những nguy hiểm tiềm tàng.
Bác sĩ mở ti vi cho anh xem.
Anh chỉ có thể dựa vào đó giải buồn.
Nhưng đại đa số thời gian anh toàn nằm ngẩn người trên giường, xung quanh là bốn bức tường trắng, trên bàn cũng toàn mấy lọ thuốc màu trắng.
Anh như chú cá lạc lối trong biển trắng (5), không thấy được ánh mặt trời, không tìm được đáy biển, chỉ đang cố kéo dài hơi tàn, nhưng cũng không tìm được lý do để sống tiếp.
Vào sinh nhật năm 21 tuổi, bác sĩ tặng anh một chiếc bánh kem, anh đã bẻ gãy chiếc muỗng nhựa, kết thúc cuộc đời tẻ nhạt và buồn chán của mình.
Tỉnh mộng, Dung Ngọc mồ hôi nhễ nhại.
Mặc Thư nhanh chóng chạy đến đỡ Dung Ngọc ngồi dậy lau người, nói: "Nhìn ca nhi kìa, vã mồ hôi khắp người.
Có muốn đi tắm không? "
Dung Ngọc uể oải gật đầu.
Nhờ noãn các (5) và chậu than nên trong phòng ấm áp dễ chịu, dưới gầm giường cũng treo mấy ấm thủ lô (6).
Ngoài trời rét lạnh đầy tuyết nhưng phòng ngủ Dung Ngọc còn nóng hơn cả hè.
Trên người y toàn là mồ hôi nhớp nháp.
Mặc Thư ra gian ngoài gọi người bưng nước vào, ôm Dung Ngọc ngồi lên xe lăn rồi đẩy đến phòng tắm.
Viện của Dung Ngọc gọi là Bích Ảnh Tạ, là sân viện rộng lớn nhất trong Dung phủ chỉ trừ cái của Dung Tu Vĩnh, nhưng nội thất bên trong còn xa hoa gấp mấy lần viện ông ta.
Dương thị chỉ có mỗi đứa con là Dung Ngọc, hơn nữa vừa sinh đã yếu ớt.
Nàng vẫn luôn biết Dung Tu Vĩnh yêu Bạch thị chứ không yêu nàng, ngay cả Ngọc ca nhi của nàng cũng không được cha thương bằng mấy thứ tử do Bạch thị sinh.
Vậy nên nàng càng thương con mình, bao nhiêu của ngon vật lạ đều nườm nượp đưa vào sân viện con trai.
Nào là ngọc ngà vàng bạc, nào là đồ cổ quý hiếm, rồi những hàng ngoại nhập độc lạ được nhà ngoại gửi cho, tất cả đều đưa vào Bích Ảnh Tạ.
Tràng hoàng Bích Ảnh Tạ thành sân viện vàng son, xa hoa choáng ngợp.
Sau khi Dương thị qua đời, tất cả của hồi môn của nàng do một tay vú nuôi lo liệu, chuyển hết về dưới danh nghĩa của Dung Ngọc.
Hai chân đã phế, y tự ti nhưng lại kiêu ngạo nên càng chú ý đến mức sống xa hoa, lãng phí.
Tỷ như phòng tắm này, dưới sàn nhà có địa noãn tỏa nhiệt ấm áp, phòng trong có một hồ nước nóng xây bằng đá cẩm thạch và được tô vàng nạm ngọc xung quanh.
Đáy bồn được nối với nồi hơi bên ngoài, hơi nóng truyền vào cuồn cuộn không dứt để đảm bảo giữ nước ở nhiệt độ thích hợp.
Cạnh hồ được chuẩn bị rượu ngon và trái cây tươi mới.
Trong phòng sương khói lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tất cả cửa sổ đều được phủ rèm vải thật dày, kín không lọt gió.
Dung Ngọc quay đầu muốn nhìn chút sắc trời bên ngoài cũng không thấy.
Mặc Thư ngầm hiểu, vừa rải cánh hoa và dược liệu vào hồ, vừa nói: "Ca nhi, đã giờ Mùi canh ba rồi.
"
Dung Ngọc rủ mắt, vươn tay khều khều mặt nước: "Còn quỳ không? "
"Dạ còn." Mặc Thư nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo cho Dung Ngọc: "Tên Sở Đàn này đúng là mệnh cứng, hết ngất xong lại tỉnh, người lạnh tím tái hết rồi nhưng vẫn chưa chết.
"
Dung Ngọc cười gằn.
Mạng hắn tất nhiên phải cứng, Vệ Kinh Đàn chính là đứa con của vận mệnh trong sách, nếu chết thì không chừng thế giới này cũng sụp đổ.
Mặc Thư tháo trâm trên đỉnh đầu Dung Ngọc xuống, mái tóc đen dài xõa tung như thác nước.
"Nhưng mà nói cũng lạ.
Nhị công tử muốn cứu mạng hắn, sao hắn lại không muốn đi? Nếu đổi đại một hạ nhân khác trong viện này thì đã cắp quần chạy theo từ lâu.
"
Trên dưới Dung phủ không ai không biết nhị công tử mới con trai cưng trên đầu quả tim của lão gia, có làm sai vặt trong viện của nhị công tử cũng là công việc hạng nhất, biết bao nô bộc tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn xin một chân vào Triều Huy Đường.
Ngược lại, Bích Ảnh Tạ của tam công tử chính là địa ngục trần gian.
Tam công tử chỉ cần không vừa ý thì sẽ đánh giết hạ nhân, thi thoảng nội viện sẽ vang lên tiếng quỷ khóc sói gào (7), cứ cách mấy ngày là thấy một thi thể bị đánh đập dã man được khiêng ra ngoài.
Vậy nên mới nói quyết định của Sở Đàn không chỉ khiến Dung Nguyệt khó hiểu, chỉ sợ những người có mặt hôm nay cũng sẽ chửi thầm hắn là thằng ngu.
Dung Ngọc nghịch đuôi tóc, không hổ là thân thể được nuôi dưỡng bằng ngọc vàng gấm vóc, ngay cả tóc thôi cũng mượt mà, tinh tế như tơ lụa.
"Đổi thành ngươi thì ngươi cũng chạy? "
"Tất nhiên là không.
" Mặc Thư lập tức phản bác: "Ta từ nhỏ đã đi theo ca nhi, tình cảm sâu nặng, người khác há lại bì được? Lòng trung thành của ta với ca nhi có trời đất chứng giám.
"
Dung Ngọc khịt mũi nhưng không nói gì.
Mẹ của Mặc Thư là vú nuôi của nguyên chủ.
Dương thị khoan dung với hạ nhân,