Sở Đàn vừa tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở nhà chính, bên cạnh là Mặc Thư đang nhìn hắn đầy ai oán.
“Tỉnh rồi? ” Mặc Thư đưa chén thuốc cho Sở Đàn, cáu kỉnh nói: “Uống đi, đừng lây bệnh cho công tử! ”
“Sao ta lại ở đây? ”
Mặc Thư hừ lạnh: “Công tử sinh lòng hảo tâm, sợ ngươi chết, ê bậy bậy bậy, sợ ngươi ở trong căn phòng tồi tàn đó sẽ mang bệnh vào người, cho nên đặc biệt cho người đưa ngươi vào đây.
”
Mặc Thư nhanh chóng phủi miệng, nhưng trong lòng lại rủa thầm vài câu không kiêng kỵ gì.
Ánh mắt Sở Đàn hơi động, sinh lòng hảo tâm? Hắn thấy tiểu công tử chẳng giống người sẽ có lòng hảo tâm, sợ là đang có ý đồ xấu gì đây mà.
Chỉ là chuyện quan trọng trước mắt là mình phải tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt, cho nên hắn cầm lấy chén thuốc.
Mặc Thư nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lập loè sự hả hê.
Cậu cố ý kêu nha đầu nấu thuốc pha hẳn một bát đặc quánh cho hắn ta đắng chết luôn.
Nhưng mà kết quả khiến cậu thất vọng quá, Sở Đàn bưng chén thuốc uống hết một hơi, chân mày cũng không nhíu lại lần nào, không có chút phản ứng.
Mặc Thư cầm lấy chén thuốc nhìn nửa ngày trời, một giọt cũng không còn.
Không phải là con nhóc đó bỏ nhầm thuốc đó chứ? Nhưng lúc nãy mùi thuốc đậm đặc xộc vào mũi cậu mà.
Cậu chưa kịp nghĩ ngợi linh tinh đã nghe Sở Đàn hỏi: “Công tử đâu? ”
“Ca nhi đang ở chính sảnh, chuẩn bị dùng cơm chiều.
” Nghĩ đến đây, lòng Mặc Thư vui rạo rực.
Đây là năm đầu tiên bọn họ được đón năm mới cùng công tử, đêm hôm qua cậu vui đến mức không ngủ được.
Mặc Thư đứng dậy muốn đi ra ngoài lại bị Sở Đàn gọi lại.
“Ta cũng muốn ăn cơm.
”
“Lát nữa sẽ có người đến đưa cơm cho ngươi.
” Mặc Thư nhìn hắn như sinh vật lạ.
“Đừng nói là ngươi muốn ăn cùng chúng ta đó chứ? ”
“Mặc Thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
” Âm thanh của Dung Ngọc truyền từ gian ngoài vào, Mặc Thư nhanh chóng chạy ra.
“Sao đi lâu vậy? ” Dung Ngọc sai Mặc Thư đi lấy sữa bò trên bàn, y với không tới.
Mặc Thư nhanh nhẹn rót một cốc sữa cho Dung Ngọc, “Hắn tỉnh rồi.
Ca nhi, hắn còn muốn dùng cơm tất niên với chúng ta nữa, ngay cả ngồi còn chẳng ngồi được, chỉ có thể nằm sâp mà cũng tưởng bở.
”
“Chỉ có thể nằm sấp...!” Dung Ngọc nhướng mày, bỗng nhiên có hứng thú.
“Được thôi, để hắn cùng ăn cơm tất niên đi.
”
Trên bàn cơm, Dung Ngọc ăn uống hăng say, nhưng vẻ mặt Tần ma ma và Mặc Thư lại rất kỳ lạ, bởi vì cạnh bên chân của Dung Ngọc thừa ra một Sở Đàn đang nằm sấp, trước mặt hắn là một cái bàn lùn nhỏ, trên bàn đặt mấy đĩa thức ăn.
“Dùng bữa đi chứ.
” Dung Ngọc mở miệng.
“A, được được, mau dùng bữa.
” Tần ma ma nâng chén rượu lên, đứng dậy cùng Mặc Thư, cùng kính nâng ly mời rượu Dung Ngọc.
“Chúc công tử năm mới sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.
”
Mặc Thư cũng chúc một câu cát tường, nói một lèo không cần nghĩ luôn.
“Được, thưởng.” Dung Ngọc cười nhấp một ngụm rượu.
Vừa rủ mắt thì vừa lúc nhìn thấy Sở Đàn, khóe môi y cong cong, đổ hết rượu còn sót lại vào trong chén của Sở Đàn, giễu cợt hắn: “Cũng thưởng cho ngươi.
”
Sở Đàn nhướng mi: “Đa tạ công tử.
”
Dứt lời, ngửa đầu uống cạn.
Nụ cười trên mặt Dung Ngọc càng đậm, trong mắt đầy sự hứng thú.
Hình như y đút người ta ăn mà nghiện luôn, ăn cái gì cũng phải ném cho Sở Đàn một ít, ăn một miếng cá cũng gắp một miếng cho Sở Đàn, cắn miếng lòng vịt cũng phải ném một miếng cho hắn.
Dung Ngọc như là đang bố thí, giống như đang trêu đùa chó con, trên môi là nụ cười đầy ác ý.
Nhưng mà loại hành động mang tính vũ nhục của y cũng không đả động được Sở Đàn tức giận, xương cá được nhai nát rồi nuốt xuống, sườn heo cũng mút sạch thịt rồi mới nhả xương, nhậ lấy toàn bộ "phần thưởng" của Dung Ngọc, không những thế mà còn nói lời cảm tạ, không tìm ra nửa điểm sai sót.
Dung Ngọc có chút khâm phục hắn, không hổ là đứa con của vận mệnh, biết co biết duỗi.
Ở trong sách thì Sở Đàn cũng chịu đựng mấy trò đùa của nguyên chủ, chịu suốt hai năm mới đạt được mục đích, sau đó rời khỏi Dung phủ.
Lúc này đây, y muốn nhìn thử Sở Đàn còn nhịn được bao lâu.
Tần ma ma cũng nếm thử món "Lỗ thái".
Ngày hôm qua Mặc Thư đứng trong phòng bếp nhìn chằm chằm sư phụ nấu ăn cả một buổi trưa nhưng bà cũng không để ý lắm, bây giờ nếm thử một miếng mới thấy kinh ngạc, hương vị cực kỳ ngon.
“Ca nhi, món này ngon hơn gấp mấy lần đồ ăn của Thực Hiên Trai.
”
Mặc Thư rung đùi đắc ý: “Đương nhiên, đây là công thức bí mật công tử tự mình viết ra đó.
”
Tần ma ma gật đầu khen ngợi: “Công tử thiên tư thông minh, hơn nữa từ nhỏ đã sành ăn, cải tiến một công thức nấu ăn tất nhiên là không thành vấn đề, mà trong của hồi môn tiểu thư để lại cũng có một cửa tiệm bán món kho nữa.
”
“Tiểu thư” mà Tần ma ma nói đến tất nhiên là Dương thị - sinh mẫu của Dung Ngọc.
Năm đó Dương thị xuất giá nào chỉ có mười dặm hồng trang, một trăm tám mươi rương của hồi môn chảy ào ào như nước vào trong Dung phủ, khiến toàn bộ kinh thành oanh động.
Tiên sinh kể chuyện trong các tửu lâu kể đi kể lại chuyện này suốt ba ngày ba đêm.
Phô trương như vậy, cho dù là công chúa xuất giá thì quá lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Của hồi môn của Dương thị phong phú, nào là ruộng đất, điền trang, cửa hàng,...! Cái gì cũng có, trong đó vừa hay có một toà tửu lâu ở kinh thành và một cửa tiệm bán các món kho.
Dung Ngọc nhớ lại những sổ sách hôm qua mình đã xem, hình như thật sự có một tiệm như vậy thật, nhưng mà buôn bán không tốt lắm, hơn một năm rồi mà chỉ đủ hòa tiền vốn, không lãi được đồng nào.
Mặc Thư gặm chân vịt: “Thật ra là cũng không còn cách nào.
Người trong kinh thành mà nhắc đến món kho chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến Thực Hiên Trai.
Ngoại trừ chỗ đó, mấy tiệm khác bán buôn cũng khó khăn, chỉ cần không lỗ thì đã có thể coi là ổn định rồi.
”
Tần ma ma véo tai Mặc Thư: “Nói bậy nói bạ gì đó! ”
“Không sao.
” Dung Ngọc nhấp ngụm rượu.
“Chủ nhân đứng sau Thực Hiên Trai là ai? ”
“Là tam hoàng tử.
” Mặc Thư thuận miệng nói.
Dung Ngọc hơi ngạc nhiên, chuyện của hoàng tử sao Mặc Thư lại biết được?
Tần ma ma thấy vẻ mặt của y, dường như hiểu được y đang nghĩ gì, vậy nên bà nói: “Công tử không thường ra cửa nên không biết, người khắp kinh thành đều biết tam hoàng tử là chủ nhân chủ nhân của Thực Hiên Trai.
Mẫu phi của tam hoàng tử xuất thân là nữ quan thượng thực cục, trong nhà nàng nhiều đời nay giỏi về cái này.
Công thức nước sốt kho của Thực Hiên Trai cũng xuất phát từ nhà ngoại tam hoàng tử.
”
“Hoàng tử làm kinh thương? Hoàng Thượng để yên sao? ” Rốt cuộc thì trong mắt người xưa, sĩ nông công thương, thương nhân là tầng lớp thấp nhất.
Tần ma ma lắc đầu cười, nói: “Chắc công tử không biết, tam hoàng tử là người nhàn nhã nhất trong số các vị hoàng tử.
Không giống các hoàng tử khác siêng năng chính sự, có thể phân ưu cùng hoàng thượng, tam hoàng tử chỉ một lòng say mê mỹ thực, cả ngày rong ruổi phố phường, tự do tự tại.
Tuy là có chút không hợp với thân phận, nhưng hoàng thượng đã từng khích lệ tam hoàng tử tâm tính đơn thuần, chất phác.
”
Tam hoàng tử? Say mê mỹ thực? Tâm tính đơn thuần? Dung Ngọc xém chút nghĩ mình lãng tai.
Nếu Tam hoàng tử thật sự vô tâm với triều chính, vậy trong sách viết kẻ đấu trí, đấu dũng, tranh đoạt ngai vàng, tranh đoạt Dung Nguyệt với thái tử lại là ai?
Dung Ngọc cười khẩy, rủ mắt liếc nhìn Sở Đàn.
Đám người cổ đại này ấy, người so với người ẩn nấp càng sâu.
Nếu đã có ý định hành xác đám vai chính này...!Dung Ngọc quyết định cũng phải khó