Mễ Tiểu Bối nghiêng đầu.
Cái gì mà chiến đấu? Bé con hoàn toàn không cảm nhận được chút nguy hiểm nào nha .
Ninh Hạo Luật chậc lưỡi, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe rồi kéo con người đang ngơ ngác kia lên.Thấy Mễ Tiểu Bối còn vùng vẫy, anh liền thay chỗ ngồi , cùng ngồi với Mễ Tiểu Bối ở hàng ghế sau .
Liên Khả Chu liền nổ máy phóng xe rời đi .
* Trên xe
Mễ Tiểu Bối nức nở co người lại một góc , cố giữ khoảng cách với Ninh Hạo Luật.
Bé muốn Thần ca ca cơ.
Những người này thật xấu tính.
Tại sao lại bắt bé lên xe ? Là vì đám người lúc nãy sao?
" Im lặng! Đàn ông con trai mà mít ướt như vậy sao??"
Ninh Hạo Luật khó chịu gắt lên.
Nếu không phải vì Liên Khả Chu, anh chắc chắn không muốn cứu thằng nhóc ngu ngốc này .
Mễ Tiểu Bối bị mắng liền sợ hãi không dám khóc nữa.
" Anh ơi...cho ...!Cho Bối Bối xuống đi mà ..."
" Xuống!? Cậu muốn ăn tiệc cùng đám tang thi kia à??"
Ninh Hạo Luật nhướng mày chỉ ra phía sau.
Mễ Tiểu Bối nhìn theo.
Phía sau có rất nhiều người đuổi theo.
Tốc độ cũng rất nhanh.
Bé con không chút sợ hãi với những người đang đuổi theo mình, thay vì đó là tò mò.
" Anh ơi...sao mọi người lại chạy theo chúng ta vậy ạ?"
Ninh Hạo Luật cùng Liên Khả Chu: ಠ ͜ʖ ಠ
*** Tại căn cứ an toàn.
Chiếc xe chuyển bánh hướng vào một đường hầm.
Liên Khả Chu vươn vai , đầy mệt mỏi đi tìm đồ ăn.
Ninh Hạo Luật thì khác.
Anh bế theo thằng nhóc ngốc tiến về phòng ngủ của mình.
Nhóc ngốc trên đường đi không những không khóc loạn như ban đầu, còn rất ồn ào đặt ra cả tỉ câu hỏi vô tri .
Hình như nhóc ta không biết một chút gì về hoàn cảnh hiện tại.
Anh tự hỏi , rốt cuộc nhóc vô tri này làm sao mà sống được tới hiện tại vậy??
Bỏ lại những câu hỏi mà chắc chắn anh sẽ không tìm thấy đáp án.
Ninh Hạo Luật thong thả đi đến phòng nghiên cứu.
Bên trong, Liên Khả Chu đang ngồi ăn mì hộp , trên bàn bày bừa rất nhiều các ống nghiệm cùng thảo dược, thuốc,...
" A, anh Hạo.
Nhóc ấy sao rồi?"
" Vẫn đang ngủ.
"
Ninh Hạo Luật vuốt tóc .
Hai người tạm gác lại mọi chuyện, ai về phòng nấy nghỉ ngơi chờ đến sáng hôm sau .
******
" Các ngươi làm tốt lắm.
Lần sau phát huy.
Nhưng tuyệt đối không được làm em ấy sợ!"
Người đàn ông nhàm chán ngồi trên ghế dặn dò.
Bên dưới có một lượng tang thi rất lớn.
Chúng giống như có linh trí , rất quy củ hàng nào ra hàng nấy.
Xếp thành một lực lượng vô cùng hoàn hảo.
** Buổi sáng**
Mễ Tiểu Bối được đặc cách , có thể tự do đi trong khu nghiên cứu.
Bé con tung tăng khám phá mọi ngõ ngách bên trong khu nghiên cứu.
Chỗ nào cũng ngó qua một tý.
" Này bé con ."
Một giọng nói từ đằng sau gọi lại.
Mễ Tiểu Bối liền quay ra phía sau.
Bước chân liền tăng tốc chạy về phía người kia , lập tức lấy đà nhào vào lòng hắn.
" Anh ơi!!"
" Ừm.
Tối qua ngủ có ngon không?"
Huỳnh Tịch Thần đỡ lấy mông nhỏ, cưng chiều cụng trán với Mễ Tiểu