Mới sáng sớm , Mễ Tiểu Bối đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Cậu khó chịu làu bàu một hồi , tính là tắt nguồn rồi ngủ tiếp, chẳng ngờ lại ấn lộn vào nút nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng của hai người đàn ông , là của Hoán Nhiên Khang và Lục Quang Huyền.
Hai người họ ở chung kí túc xá , còn họ Mễ được nhà trường đặc cách được về nhà .
Màn hình giả lập sáng lên , bên trên là hình ảnh hai nam sinh mặc đồ thể thao , có vẻ mới đi tập thể dục về nên đều nhễ nhại mồ hôi.
Mễ Tiểu Bối không quan tâm , cật lực vùi mình vào trong chăn ấm .
" Tiểu tổ tông a , cậu vẫn chưa dậy nữa hả ?"
Hoán Nhiên Khang giọng mới ấm làm sao.
Y vẫn như trước, rất quan tâm tới cậu.
Nhận được cái ừm của họ Mễ cũng đủ khiến hai người kia tim muốn nhũn thành một vũng.
Không sai.
Chính là hai người!
Hoán Nhiên Khang thích thầm họ Mễ từ lúc nhỏ , còn Lục Quang Huyền, hắn đang trên đường tán tỉnh lão bà.
Dù sao trước đây cư xử quá đỗi vô lại nên họ Mễ vẫn chưa thích hắn.
" Bối Bối, hôm nay chẳng phải có cắm trại sao ? Cậu mau dậy chuẩn bị đồ đi chứ? "
Lục Quang Huyền kéo giọng thật ngọt.
Họ Mễ ngạo kiều như thế , hắn chỉ cần tỏ ra thấp yếu hơn là được.
Thật ra hắn cũng chẳng quan tâm Mễ Tiểu Bối có phải là lính canh hay không.
Cái hắn quan tâm là một lính canh như cậu có chấp nhận yêu đương với một lính canh như hắn không thôi .
Mễ Tiểu Bối vẫn chưa tỉnh ngủ , đầu tóc rối xù , áo bị trễ mất một bên.
Nhìn kiểu gì cũng muốn mlem...
" Nha , hai người ngày nào cũng làm phiền tui.
Không mệt hả ?"
" Không mệt!".
Cũng đồng thanh lắm .
Mễ Tiểu Bối vuốt tóc , mặc kệ cái nhìn của hai người, nghiêng ngả đi vào nhà vệ sinh.
Suýt chút nữa lao đầu vào tường rồi.
2 phút sau , Mễ Tiểu Bối bước ra khỏi phòng thay đồ với một giao diện hoàn hảo.
Trên đầu có mũ , dưới chân có