Ngô Tịnh Tuệ từ nhỏ đã có một thân thể ốm yếu, lấy trượng phu đã nhiều năm nhưng vẫn không thể có con được, lần này nàng đến cầu Hạc lão tiên sinh giúp nàng bồi dưỡng thân thể để có thể hoàn thành tâm nguyện làm nương của nàng.
Khương Quy trong lòng chợt động, cốt truyện sẽ phát sinh ở ba năm sau, chính mình vẫn có thể làm chút gì đó. Mẫu nữ Ngô Tịnh Tuệ thật thảm, hai người cũng giống như Khương Lai Đệ, đều là những pháo hôi giúp những người Khương gia thuận lợi đoàn viên.
Khương Quy ghi nhớ tin tức của Ngô Tịnh Tuệ, giữa giờ nghĩ trưa nàng đi gọi Nhị Hà Tứ bán thuốc lá ở trên phố, mang theo hắn cùng đi tới quán mì sợi bên cạnh: "Đại ca của ngươi có rảnh không? Lúc nào hắn rảnh, phiền toái ngươi nói hắn tới y quán một lúc, ta có chuyện muốn mời hắn giúp?"
Đại ca của Nhị Hà tử là Đại Hải dẫn đầu những thanh niên trên đường này, ngày thường *thần long thấy đầu không thấy đuôi, Khương Quy muốn tìm hắn cũng chỉ có thể thông qua Nhị Hà tử. (*Khó có thể vô tình gặp được).
Nhị Hà tử một bên cắn đùi gà một bên hàm hàm hồ hồ nói: "A Quy ca ngươi yên tâm, ta nhất định đem lời ngươi chuyển đến cho đại ca ta."
Buổi chiều, Đại Hải liền tới, Đại Hải là một thanh niên cao lớn hung hãn, phát ra một thân khí tràng lão tử không phải là người dễ chọc: "Khương đại phu, Nhị Hà tử nói ngài có việc muốn ta làm?" Mở miệng lại cực kỳ lễ phép, chỉ vì hai năm trước Khương Quy đã cứu Nhị Hà tử bị nhiễm kiết lỵ lại không có tiền bốc thuốc, nhân duyên tốt chính là như vậy tùy tay cứu ra.
Khương Quy liền nói muốn hắn giúp điều tra một chút Ngô gia.
Đại Hải cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Trong vòng ba ngày ta liền cho ngài hồi âm."
Khương Quy lấy mấy khối đại dương đưa về phía trước: "Ngươi thay ta thỉnh các vị huynh đệ một bàn tiệc rượu, tổng không thể làm bọn họ thay ta làm không công." Biết tính cách của Khương Quy, Đại Hải không chối từ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Đại Hải liền mang tin tức đến cho Khương Quy. Ngô gia một tháng trước, mới tới Thượng Hải, Ngô phụ bệnh nặng, ở tại bệnh viện trong nội thành, tuy rằng thời gian không còn nhiều, nhưng người hắn vẫn còn tỉnh táo.
Tỉnh táo liền tốt, nếu Ngô phụ lúc còn sống mà phát hiện được bộ mặt thật của Khương Kế Tổ, hắn còn có thể lại lần nữa tiếp quản được quyền lực? Chỉ cần Ngô phụ cùng Ngô Tịnh Tuệ không xuẩn đến hết thuốc chữa, lại không có tiểu nhi nữ làm ràng buộc, Ngộ Tịnh Tuệ hẳn là có thể tránh được kết cục thảm thương trong nguyên cốt truyện.
Từ hành động âm thầm lập di chúc để đảm bảo quyền lợi cho tiểu nhi nữ của mình, vị Ngô Tịnh Tuệ nữ sĩ này liền không phải là không có tính toán riêng. Nàng đều hoài nghi, trong nguyên cốt truyện nếu Ngô phụ không chết, quyền to có còn rơi xuống trên người Khương Kế Tổ, Ngô Tịnh Tuệ bệnh tật ốm yếu cùng nhi nữ nhỏ tuổi của nàng, có còn lại ăn *cơm mềm thỏa hiệp với Khương Kế Tổ. ( *cơm mềm = chỉ những thứ dễ dàng có được, hoặc là được cho được tặng...)
*
Bên trong bệnh viện nội thành, Ngô phụ thu được một phong thư, lai lịch người gửi không rõ, trong thư nói Khương Kế Tổ đã có thê có thiếp còn có cả nhi tử cùng nhi nữ, lai lịch cùng quê quán của hắn đều được ghi rõ.
Ngô phụ bệnh tình nguy kịch không còn sống được bao lâu, ở sau khi hắn chết nữ nhi thân thể ốm yếu thanh thuần chỉ có thể dựa vào Khương Kế Tổ, Ngô phụ khó có thể thuyết phục chính mình không đa nghi. Nếu cơ thể hắn còn khỏe mạnh, không có bệnh tật sắp chết, hắn mặc kệ Khương Kế Tổ có nhân phẩm như thế nào, hắn sẽ để Khương Kế Tổ bồi nhi nữ của mình vui vẻ. Nhưng tình trạng thân thể hiện giờ của hắn, nhân phẩm của Khương Kế Tổ là yếu tố quyết định nữ nhi hắn có hay không nửa đời hạnh phúc, hắn không có khả năng không thèm để ý.
Xuất phát từ thái độ thà tin là có còn hơn là không, Ngô phụ bí mật phái người cầm theo ảnh chụp của Khương Kế Tổ đến Khang Kiều trấn hỏi thăm, dù sao đối với hắn, muốn xác nhận tin tức đúng hay không, chỉ cần một câu phân phó.
Khương gia ở Khang Kiều trấn cũng là một hộ phú quý vài thập niên, người được phái đi thực dễ dàng hỏi thăm được. Ngô phụ giận không thể át, hiền tế tốt của hắn quả thực là có thê có thiếp có nhi tử có nhi nữ còn có một cái lão nương.
Nhưng Khương Kế Tổ lại lừa bọn họ nói rằng người nhà đều đã chết vì gặp phải một nạn cướp cho nên hắn mới đơn độc đi Nam Dương dốc sức lập nghiệp, những người đơn độc như hắn ở đây cũng không hiếm thấy, hắn còn điều tra qua, Khương Kế Tổ đích xác không có dấu hiệu cùng người thân liên lạc qua, cho nên hắn mới tin tưởng không nghi ngờ.
Làm sao có thể tưởng tượng được Khương Kế Tổ có thể thờ ơ không quan tâm đến người thân của chính mình trong suốt mười năm, đây là cái loại người đã mất đi cỡ nào nhân tính. Đối với lão nương thân, thê cùng nhi của mình đều có thể nhẫn tâm như vậy, có thể trông cậy vào hắn sẽ đối tốt với nữ nhi của mình? Ngô phụ nhưng không tin vào ngoại lệ, hắn đã có bản tính ích kỷ cùng lương bạc như vậy sẽ không thể sửa đổi.
Trong nháy mắt, Ngô phụ trong lòng nổi lên sát ý, ở những địa phương như Thượng Hải mất tích một người rất dễ dàng. Nháy mắt tiếp theo, Ngô phụ liền áp chế ý định muốn gϊếŧ người, nhưng mà thời gian của hắn không còn nhiều, trước mất đi trượng phu sau lại mất đi phụ thân, sợ là Tuệ Tuệ sẽ không chịu nổi. Về sau sẽ không còn ai che chở nàng, nàng cũng nên hiểu lòng người hiểm ác trong lòng nên có một chút phòng bị.
Nói nhiều cũng không bằng tận mắt nhìn thấy. Ngô phụ đi điện báo cho thủ hạ A Khôn, sai hắn đem người nhà họ Khương đều dẫn tới Thượng Hải, cho Khương Kế Tổ nhận lại người nhà.
Hắn hy vọng nữ nhi nhà mình có thể thấy rõ gương mặt của Khương Kế Tổ, càng hy vọng nàng có thể giải quyết vấn đề này một cách dứt khoát, như thời điểm hắn đi cũng có thể an tâm phần nào.
*
Ngày ấy Khương Minh Châu giải tỏa được nhiều năm ác khí của mình, tiêu sái rời đi. Người Khương gia bị trút giận thảm không nỡ nhìn.
Khương lão thái tâm như tro tàn, phảng phất tùy thời tại chỗ bà đều có thể cưỡi hạc rời đi. Bà còn tồn tại một hơi, cũng chính là vì Khương Thiên Tứ cùng với Khương Minh Châu.
Nhưng hiện tại, Khương Thiên Tứ bị cắt mệnh căn, vô luận hắn có phải tôn tử của bà hay không cũng không còn quan trọng nữa, rốt cuộc hắn cũng đã không thể kéo dài hương khói, người đều trở thành một phế nhân. Tôn nữ âu yếm của bà rõ ràng là đang sống rất tốt cũng không muốn để ý đến sống chết của bà. Một cái hơi thở còn lại của bà hoàn toàn tan, Khương lão thái đều cảm thấy bà sống đã không còn gì để luyến tiếc.
Lâm Uyển Nương bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập, đại khái nàng thuộc dạng *tiểu cường đánh mãi không chết, tay chân cùng sử dụng để bò qua, nhào tới trên người Khương Thiên Tứ đang hôn mê bất tỉnh, nàng tuyệt vọng khốc rống, khóc đến rung chuyển trời đất, đối với nàng cũng là đang cảm thấy chấn động như vậy không phải sao?
(*tiểu cường = con gián)
Nàng mãn tâm mãn nhãn đều là Khương gia hương khói, Khương gia duy trì đời đời, hiện giờ mệnh căn còn không còn, như thế nào để duy trì hương khói Khương gia?
"Thiên Tứ, Thiên Tứ! Ông trời a, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy! Nếu có cái gì thì hướng về phía ta mà tới a!" Lâm Uyển Nương cảm thấy mọi thứ đều đã tan thành mây khói nàng không còn hy vọng hay luyến tiếc gì nữa, nàng đấm ngực giậm chân rống tiếp: "Vì cái gì muốn tra tấn Thiên Tứ, hắn mới chỉ mười sáu tuổi, hắn còn chưa có thê tử cũng chưa có hài nhi, hắn vẫn còn là một cái hài tử!".
Lâm Uyển Nương lên tiếng khóc rống, đập đầu xuống đất: "Đại gia ta thực xin lỗi người, ta