Hoắc phu nhân bỏ lại lễ vật nàng mang đến, nhưng lễ vật này không còn mang ý nghĩa xin lỗi mà là một lời cảm tạ, nàng cảm tạ Khương Quy đã chỉ điểm giúp nàng tỉnh ngộ.
Khương Quy không từ chối, nàng giúp người nên không thẹn! Chó không đổi được ăn phân, Hoắc Đàm Giang có thể ở trong nguyên bản cốt truyện vì Khương Minh Châu mà từ bỏ đích thê của hắn, ai sẽ có thể bảo đảm ngày sau hắn lại sẽ không làm giống như vậy.
Đương nhiên là vẫn nên đem quyền chủ động nắm chắc ở trong tay là đáng tin cậy nhất a, đến nỗi Hoắc Đàm Giang đang ở trong tù, sống chết của tra nam liên quan gì tới nàng.
Hoắc phu nhân bước chân nhẹ nhàng rời đi, không còn trầm trọng như lúc vừa tới nữa.
Hoắc Đĩnh cái hiểu cái không, đầy mặt đều là mộng bức.
Hoắc phu nhân hận sắt không thành thép, chỉ ngón tay điểm lên trên trán hắn: "Ngươi nói đi, Khương đại phu nhìn còn nhỏ hơn ngươi vài tuổi, lại là một cô nương, nhưng người ta lại thông thấu như vậy. Còn ngươi, đầu heo, nếu ngươi có được một nửa sự khôn khéo của Khương đại phu, nương của ngươi còn phải nhọc lòng thay ngươi sao? Cũng là trách ta, ngày thường đem ngươi bảo hộ quá tốt. Người a, muốn trở nên khôn khéo vẫn phải để chính mình tự xông pha ra ngoài, ăn một chút khổ, giống như Khương đại phu a, tuổi còn nhỏ liền đã đi ra ngoài kiếm ăn, lăn lê bò lết vấp ngã rồi tiếp tục đứng lên liền sẽ học được khôn khéo."
Hoắc Đĩnh ủy khuất, lúc này hắn còn chưa có bị Khương Minh Châu dạy cho cách làm người, hắn vẫn là một người đơn thuần.
Hoắc phu nhân nhìn thấy biểu tình của Hoắc Đĩnh lòng càng thêm sầu, nhi tử của nàng là một đứa đơn thuần, nàng không thể không thay hắn đem chướng ngại thanh trừ, nhưng tương lai nàng sẽ tìm cho hắn một cái lão bà lợi hại, sinh ra một tôn tử thông minh, tôn tử nhất định nàng sẽ dạy dỗ nghiêm khắc. Dù sao tuyệt đối cũng không thể để cho thiếp thất nắm quyền lực trong tay, nếu không nàng cùng với nhi tử sẽ không còn đường sống.
Hoắc phu nhân cảm thấy thực may mắn, chính mình thiếu chút nữa là phạm phải một sai lầm chí mạng.
Hoắc Đĩnh thật cẩn thận hỏi: "Nương, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
"Đi xin gặp mặt Lưu phó cục trưởng."
Hoắc phu nhân tròng mắt chợt lóe lên rồi biến mất, muốn vớt một người đã đắc tội với người Thẩm gia rất khó, nhưng muốn cho một người không thể ra được lại rất dễ dàng. Hoắc phu nhân còn quyết định sẽ tiện chân giúp Khương đại phu giẫm nát luôn kỹ nữ Khương Minh Châu để báo đáp ân tình Khương Quy đã chỉ điểm cho nàng.
Khương đại phu có thể chỉ điểm cho nàng đoạt quyền lực từ trong tay của trượng phu, liền không phải là một người sẽ nhớ đến tình cảm tỷ muội, càng là hận không muốn làm chết tỷ tỷ, để cả đời đều không lại xuất hiện trước mặt nàng, mới là thanh tịnh.
Đáng thương Hoắc Đàm Giang ở trong nhà tù tận lực đút lót làm người đem lão bà từ quê quán đến Thượng Hải để cứu hắn, vốn tưởng rằng có thể sớm được ra ngoài, hắn trước nay lại không có nghĩ tới, hắn sẽ ra không được, Khương Minh Châu làm ra chuyện đó cùng hắn không có một chút quan hệ, hắn sẽ không phải mang tội.
Nơi nào hắn ngờ được lão bà của hắn đã mở ra cánh cổng đến tân thế giới mới, nàng không nghĩ muốn tiếp tục lại đứng sau lưng tra nam làm một hiền thê thiện lương khoan dung, chịu thương chịu khó không oán không hận, nàng muốn làm một quả phụ có tiền lại có được cuộc sống vui sướng.
Hoắc phu nhân dùng hết sức lực đi khắp nơi chuẩn bị, làm cho Hoắc Đàm Giang không ra được tù.
Ở một bên khác, Khương Minh Châu vì muốn giảm nhẹ tội trạng của chính mình, liền tận lực bôi đen Hoắc Đàm Giang: "Hoắc nhị gia thấy ta đáng thương, liền nói muốn giúp ta báo thù, hắn cho ta một trăm khối đại dương, kêu ta tìm bọn người Trần Hòa để đối phó Khương Lai Đệ. Bằng không, ta là một cái nữ nhân yếu ớt làm sao có thể nhận thức được lưu manh ngoài đường, càng sẽ không có lá gan làm ra loại chuyện này."
Khương Quy ở bên ngoài cũng là khắp nơi ra sức, Khương Minh Châu điển hình là một người có tính cách quan châu đốt lửa, lại không cho dân chúng thắp đèn, nàng muốn đối với người khác như thế nào cũng đều có thể, nhưng người khác lại không thể trả thù nàng.
Sau khi bị người khác trả thù nàng sẽ không bao giờ nhìn lại lỗi sai của bản thân mà chỉ cho rằng là người khác sai với nàng. Nếu nàng được ra ngoài, khẳng định sẽ lại lần nữa làm phiền chính mình, nàng có thể so với Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ đều có sức sát thương hơn.
Với sự nỗ lực của tất cả các bên, Khương Minh Châu bị phán định 5 năm 7 tháng tù giam, Hoắc Đàm Giang còn nhiều hơn so với nàng nửa năm.
Phán quyết ngày thứ ba, Ngô Tịnh Tuệ lại lần nữa đi đến Hồi Xuân Đường, nàng liền sắp phải rời đi Thượng Hải đến Cảng Đảo, lần này nàng muốn tới thỉnh Hạc lão đại phu kê cho nàng thêm một chút thuốc mang đi.
Khương Quy chú ý tới trên cánh tay nàng có miếng gạc đen, nghĩ tới đại khái là Ngô phụ qua đời.
Ngô phụ ba ngày trước mất, trước khi lâm chung ông đã dặn dò nữ nhi, thế cục của quốc nội hiện giờ rất hỗn loạn, không nên ở lại lâu, mà ở Nam Dương ông đã gây thù chuốc oán quá nhiều, cho nên ông muốn bọn họ đi tới Cảng Đảo tương đối an toàn.
"A Phúc, A Khôn, Tuệ Tuệ ta liền giao cho các ngươi." Ngô phụ thật sâu nhìn A Khôn, A Khôn từ nhỏ đã đi theo bảo vệ cho nữ nhi cho đến khi nàng lớn lên, sau Tuệ Tuệ liền nói A Khôn là một cái nhân tài không được trọng dụng, kêu ông an bài cho A Khôn một công việc có tiền đồ hơn. Lúc ấy ông liền nhìn ra được A Khôn đối với nữ nhi của chính mình có tâm tư riêng, hắn đương nhiên không vui, liền đem A Khôn đều đến bên người.
Tiểu tử này ngoại trừ có chút tâm tư không nên có với nữ nhi ông, còn lại vẫn là một nhân tài nổi bật. Đến giờ khắc này, ông không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy còn không bằng ông thành toàn cho A Khôn, tiểu tử này đối với Tuệ Tuệ tình cảm hai mươi vẫn như một, quăng tên Khương Kế Tổ kia cách xa vạn dặm.
Lão quản gia A Phúc rơm rớm nước mắt: "Lão gia yên tâm, ta chính là mất đi cái mạng già này, cũng sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư."
A Khôn phanh một tiếng, quỳ xuống đất: "Lão gia người yên tâm." Hắn gằn từng chữ một, nói năng rất có khí phách.
Ở trong tiếng khóc đau đớn của Ngô Tịnh Tuệ, Ngô phụ mang theo nổi lo lắng cho nữ nhi, quyến luyến mất đi hơi thở.
~~~~~~~~~~~~
Hạc lão đại phu loát chòm râu: "Trung y khai thuốc chú trọng vào ba điều: Tùy theo mỗi người mà kê thuốc khác nhau, tùy từng thời điểm mà kê thuốc khác nhau, khai thuốc cần phải theo dõi cận kẽ mới có thể tiến hành trị liệu, muốn khai nhiều thuốc một lần là không thể, nhiều nhất chỉ có thể kê cho ngươi mười ngày. Như vậy đi, sư đệ của ta cũng ở Hong Kong, y thuật của hắn không dưới ta, ta viết cho ngươi một cái thư giới thiệu, đến lúc đó ngươi đến Cảng Đảo có thể tìm tới hắn."
Ngô Tịnh Tuệ vô cùng cảm kích.
Hạc lão đại phu đề bút viết lại mạch trạng cùng thuốc mà Ngô Tịnh Tuệ đã dùng qua.
Ánh mắt của Ngô Tịnh Tuệ nghiêng nghiêng, dừng ở trên người Khương Quy đang đứng bên cạnh Hạc lão đại phu, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, hoàn toàn khác với những người Khương gia mà nàng từng gặp được.
Đón ánh mắt của nàng, Khương Quy hơi mỉm cười.
Ngô Tịnh Tuệ giật mình, cũng nhẹ nhàng cười một cái.
Khương Quy nhìn theo bóng lưng Ngô Tịnh Tuệ cùng A Khôn cầm theo thư giới thiệu đi ra khỏi phòng khám bệnh, tầm mắt nàng dừng lại trên người A Khôn có chút lóe lóe, nàng là nhìn thấy được ánh mắt của người nam nhân này khi nhìn Ngô Tịnh Tuệ có chút ý tứ, nàng cũng nhìn ra được Ngô Tịnh Tuệ đối với hắn thực tín nhiệm.
Trong nguyên cốt truyện, ở lúc Ngô Tịnh Tuệ bị hãm vào đám người nhà Khương gia, nàng nhưng là chỉ còn lại một mình, nhà giàu hiển hách nhiều năm thế nhưng bên người không có một người thân tín. Nguyên nhân trong đó, Khương Quy đoán được, chính là Khương Kế Tổ âm thầm diệt trừ, hắn là cái người ngoài vào tiếp quản gia nghiệp vốn đã không có đủ tự tin, tự nhiên hắn sẽ không giữ lại người tận trung với thê tử của