Trên sân thượng gió thổi mạnh, khiến da đầu tê dại, nhưng những người ở đây không một ai dám chớp mắt, bọn họ sợ sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được người mình yêu nữa, sợ người mình yêu sẽ trở thành một thi thể bị tan nát.
"Nhất Nặc, Nhất Nặc." Cả người vô lực dựa vào người chồng, tiếng khóc đứt quãng, "Con trở về, con lại đây, con không cần phải làm việc ngốc nghếch như vậy, đến chỗ mụ mụ, có chuyện gì chúng ta hảo hảo nói chuyện, ba ba cùng mụ mụ đều sẽ đáp ứng con, cái gì cũng đều đáp ứng, ba ba cùng mụ mụ đã biết lỗi rồi...."
"Không biết! Các ngươi không biết! Các ngươi nếu biết sẽ không đối xử với ta như vậy, các ngươi căn bản không để bụng sống chết của ta, các ngươi là sợ ta mang theo cô ta chết!" Khương Nhất Nặc rống đến khan cả giọng, vô ý thức kéo con dao trong tay, bị dao chống ở cổ Khương Tuyết Vi hô đau một tiếng, cái cổ thiên nga trắng nõn non mềm tức khắc xuất hiện một đường vết thương, đỏ trắng đan xen, nhìn thấy thực ghê người.
Người trên sân thượng lộ ra thần sắc hoảng sợ, chỉ cảm thấy vết thương kia là ở trên cổ chính mình, đau đến tận xương cốt.
"Khương Nhất Nặc, Vi Vi nếu là xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Cố Thiếu Hiên biểu tình âm ngoan giống như là tu la dưới địa ngục.
Khương Tuyết Vi đang cố nén lại nước mắt nghe vậy liền lã chã rơi xuống, trong mắt cô đều là ỷ lại cùng bất lực, làm ngũ tạng của Cố Thiếu Hiên đều như bị đốt cháy, không có chỗ nào là hắn không đau.
"Ngươi định tính toán như thế nào với một người chết?" Khương Nhất Nặc nghiêng đầu nhìn Cố Thiếu Hiên, biểu tình có chút ngây thơ, khiến lông tơ người đối diện đều dựng đứng lên.
Cố Thiếu Hiên nghẹn họng, này là chân chính người không muốn sống. Hắn đã hoành hành ở tại Giang Thành này ba mươi năm rốt cuộc mới lần đầu tiên gặp được một người đang sống sờ sờ, lại muốn chết. Nhưng Cố Thiếu Hiên là ai a, hắn chính là nam nhân nắm giữ mạch máu kinh kế của Giang Thành, hắn liếc nhìn Khương Quốc Thanh đầy ẩn ý: "Ngươi không muốn sống, chẳng lẽ ngươi liền không quan tâm đến người nhà của ngươi sao."
"Hảo một cái tổng tài bá đạo!" Cảm khái xong, Khương Nhất Nặc sắc mặt liền thay đổi giống như đang nhìn một tên ngốc tử, cô nhìn hắn nói: "Ngươi có bệnh sao, ta đều muốn chết, còn quản cái gì sống chết của người khác, ta nhìn rất thiện lương sao, người thiện lương như vậy chỉ có Vi Vi của ngươi a, chỉ có cô ta mới không đành lòng nhìn ngươi làm tổn thương đến người vô tội. Nhưng hôm nay, người thiện lương như vậy sẽ phải bồi một đứa có tâm như rắn rết là ta, cùng nhau đi chết a."
"Ngươi dám!" Cố Thiếu Hiên xanh mặt, ánh mắt hắn sắt như kiếm.
"Ta tại sao lại không dám!" Khương Nhất Nặc cười đến vui vẻ.
Khương Nhất Phàm hãi hùng khiếp vía đứng một bên không nhịn được nữa, liền nói: "Khương Nhất Nặc! Ngươi có đủ rồi hay không, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào. Mọi người đều cảm thấy ngươi bị ủy khuất, nơi nơi đền bù cho ngươi, Vi Vi cũng đem hết toàn lực giúp đỡ ngươi, chỉ dẫn ngươi, thậm chí còn tận lực lấy lòng ngươi, là chính ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nên mới rơi xuống nông nỗi này. Chính ngươi không muốn sống nữa, liền phải kéo Vi Vi chôn cùng, ngươi như thế nào có thể...."
Dư lại lời nói bị Khương Quốc Thanh buông ra vợ mình chạy đến cho hắn một cái tát.
Khương Nhất Phàm không dám tin, hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Quốc Thanh: "Ba!"
Khương Quốc Thanh không nhìn Khương Nhất Phàm, hắn bi thương nhìn Khương Nhất Nặc đang điên cuồng, trong lòng hắn đau đớn, ngữ khí cầu xin nói: "Nhất Nặc con đừng làm việc ngốc, con hiện tại vẫn có thể quay đầu lại, ba ba đưa con xuất ngoại, chúng ta có thể lại một lần nữa bắt đầu."
Khương Nhất Nặc nhìn Khương Quốc Thanh, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống cô chậm rãi lắc đầu: "Không quay lại được, ta đã gϊếŧ người, ta đã gϊếŧ Lương Binh, thi thể của hắn còn đặt vào trong tủ lạnh, ta đem hắn gϊếŧ, chặt hắn thành từng khối, giống như thịt heo đặt chỉnh chỉnh tề tề trong tủ lạnh. Đỗ Quyên cũng là do ta gϊếŧ, cái tiện nhân đó không có tiền mua phấn, liền muốn bán ta kiếm tiền. Cô ta không phải thích phấn sao, ta đánh cho cô ta một lớp thật dày, sướng tới chết!" Nàng đắc ý cười to, nước mắt lại như cũ chảy xuống.
Người đối diện đều kinh hãi đến sởn tóc gáy, phía sau lưng một trận khí lạnh. Bọn họ kinh sợ nghi hoặc lại bất an nhìn Khương Nhất Nặc vừa khóc vừa cười, điên rồi, cô điên rồi! Tức khắc càng thêm khẩn trương lo lắng cho Khương Tuyết Vi đang ở trong tay cô.
Khuôn mặt tinh xảo, thanh thuần của Khương Tuyết Vi đã trắng lại càng thêm trắng bệch, trong mắt cô thật sâu là sợ hãi, thân thể mảnh khảnh run nhè nhẹ, càng lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương.
"Sợ hãi sao?" Khương Nhất Nặc quay đầu nhìn Khương Tuyết Vi, cho dù là đang sợ đến mức toàn thân run bần bật, cô cũng không có lộ ra vẻ chật vật chỉ là càng khiến người khác đau lòng, khác xa so với chính mình khóc đến giống con chó ghẻ, khiến người khác càng thêm chán ghét.
Khương Tuyết Vi chảy ra nước mắt trong suốt: "Bọn họ xác thực có bạc đãi ngươi, nhưng tội không đáng chết, ngươi không nên gϊếŧ người, gϊếŧ bọn họ nhân quả sẽ bồi lên người của ngươi, đáng giá sao?"
"Nga, thật là thông suốt, đúng là tiểu tiên nữ thiện lương! Tiên nữ bổn tiên a. Trách không được bọn họ lại thích ngươi như vậy, thích đến tình nguyện làm tổn thương con ruột của mình cũng không có bỏ được một đứa con giả mạo như ngươi."
Khuôn mặt của Khương Nhất Nặc đột nhiên vặn vẹo, đáy mắt cô hận ý ngập trời, "Khi phát hiện ra mày không phải con gái ruột, Khương Quốc Thanh cùng với Hà Nguyệt Dung vẫn như cũ thích mày, so với tao bọn họ còn thích mày hơn. Nhưng mày có biết ba của mày khi phát hiện