Mèo trắng lẳng lặng nhìn Lương Binh đang điên cuồng đập đầu xuống đất, nhìn dáng vẻ của hắn như là thà rằng tự mình hại mình, cũng không muốn tiếp tục trải qua ác mộng vừa rồi.
Nhưng hắn sẽ không chết được, Khương Quy không chỉ ở trên người của hắn thi triển hồn mộng thuật, mà còn dùng pháp khí bảo mệnh cho hắn, cô muốn cho hắn sống trong thống khổ.
Có thể thấy được cô có bao nhiêu chán ghét người này, bàng quan nhìn toàn bộ cảnh tượng trong mơ, mèo trắng lâm vào trầm tư.
"Làm gì đó, dừng tay, mau dừng tay." Cảnh ngục vội vàng chạy tới ngăn cản Lương Binh đang tự mình hại mình, đối với mèo trắng đứng ở bên cạnh làm lơ như không nhìn thấy.
Lương Binh vỡ đầu chảy máu bị chế trụ hai tay đặt lên trên cáng, ai cũng không thấy một luồng khí màu trắng thẳng tắp chui vào trong cơ thể Lương Binh.
Liếc nhìn Lương Binh cả mặt đều là máu, thân ảnh của mèo trắng biến mất trong phòng giam.
Tiểu gia hỏa kia rốt cuộc là kiến thức còn thiếu, mộng vẫn chung quy là mộng mà thôi, cho dù chân thật như thế nào thì cũng chỉ là mộng, nếu như đã chán ghét đến như vậy, đương nhiên là phải lấy đạo của hắn gấp trăm lần trả lại cho hắn, lưu lại một luồng khí kia có thể làm cho Lương Binh sẽ chân chính nhấm nháp tư vị của đại hán.
Nháy mắt tiếp theo, mèo trắng đang nằm yên ghé vào đùi Khương Quy mở ra một đôi con ngươi đen nhánh, vài bước bò đến trên vai Khương Quy, chóp mũi cọ cọ lên mặt cô.
"A Bố, đừng nháo." Khương Quy có chút mệt mỏi, hồn mộng thuật thập phần hao phí pháp lực, đặc biệt cô còn cấu tạo một giấc mộng dài như vậy, lấy cảnh giới hiện tại của cô tới nói cũng thật không dễ dàng.
Khương Quy đem A Bố từ trên vai ôm xuống dưới, điểm điểm lên cái mũi của nó: "Ngủ đi." Đêm nay cô có chút mệt, không tu luyện, chỉ muốn ngủ.
Khương Quy tiến vào trong ổ chăn, A Bố liền ghé vào trên gối đầu của cô. Khương Quy hung hăng đặt hai tay ôm lấy mặt mèo trắng, đặt lên một nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi cô nhắm mắt lại.
Mèo trắng: Lại đến rồi lại đến rồi, thân là một cái nữ hài tử nhưng một chút rụt rè cũng không có!
~~~~~~~~~
Sáng sớm ánh dương ấm áp lại sáng ngời, một nhà bốn người Khương gia cùng ngồi trên bàn ăn vừa nói vừa cười hưởng dụng bữa sáng.
Hà Nguyệt Dung ôn nhu dò hỏi Khương Tuyết Vi nghỉ hè muốn đi nơi nào chơi: "Lần nghỉ hè này con có thể hảo hảo mà thả lỏng một chút."
Khương Tuyết Vi nâng má buồn rầu: "Thời điểm đi học con suốt ngày đều nghĩ muốn được đi du lịch, hiện giờ thật sự được nghỉ rồi, tự nhiên nơi nào cũng không muốn đi, chỉ muốn ở nhà bồi ba ba cùng mụ mụ."
Hà Nguyệt Dung buồn cười: "Miệng cũng thật ngọt, xem ra nên cho con một cái khen thưởng, mụ mụ cho con bộ chung cư thế nào, liền ở phụ cận trường học của con, ngẫu nhiên cũng có thể mang bạn học về chơi." Đây là bà cùng chồng mình trước đây đã thương lượng tốt, con gái vì bồi bọn họ cho nên mới từ bỏ một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, lựa chọn đại học Giang Thành.
Đại học Giang Thành tuy rằng cũng là một trường nổi tiếng ở trong nước, nhưng ở lĩnh vực nghệ thuật không mấy am hiểu.
Khương Tuyết Vi cười cong má nói: "Mụ mụ thật tốt, con yêu người."
"Muội chỉ yêu mụ mụ?" Khương Nhất Phàm cười chen vào nói.
"Ca ca, muội cũng yêu ca ca!" Khương Tuyết Vi nhìn Khương Nhất Phàm, đôi mắt trong veo ngấn nước tràn đầy ý cười.
Khương Nhất Phàm cơ hồ muốn chết đuối ở bên trong, nhịp tim không tự chủ được mà gia tốc.
"Con cũng yêu ba ba." Khương Tuyết Vi chuyển hướng, cười đối Khương Quốc Thanh nói.
Khương Quốc Thanh cười: "Sáng sớm liền muốn rót mê hồn canh cho mọi người."
Tươi cười của Khương Nhất Phàm hơi ngưng, khóe miệng nhếch lên ý cười tự giễu, ở trong mắt Vi Vi, hắn chỉ là ca ca, cô yêu hắn chỉ là đối với ca ca của mình yêu.
Khương Nhất Phàm không khỏi nhìn về hướng Khương Quốc Thanh, rốt cuộc khi nào ba ba mới chịu công bố chân tướng, nếu hai ba năm sau vẫn là không tìm thấy Lương Tiểu Vũ, hoặc là phát hiện Lương Tiểu Vũ đã chết, ba ba có phải sẽ tính toán vẫn luôn giấu giếm.
Ẩn ẩn cảm thấy rất có thể sẽ là khả năng này, Khương Nhất Phàm tâm phiền ý loạn, không khỏi cảm thấy lúc trước chính mình đi nhầm nước cờ, hắn có lẽ không nên chỉ nói cho một mình ba ba.
"Hả" Khương Quốc Thanh lắc tờ báo trong tay.
Khương Nhất Phàm theo bản năng nói: "Ba ba, người làm sao vậy?"
Khương Quốc Thanh nói: "Ba giờ chiều nay Hàn Lệ sẽ tổ chức họp báo."
"Ding" Khương Tuyết Vi đang thái quả trứng luộc, phát ra âm thanh chói tai khi chiếc nĩa bạc quét qua đĩa.
Ba người còn lại không hẹn đều nhìn sang cô.
Khương Tuyết Vi nghịch ngợm thè lưỡi, giống như chỉ là một sơ ý nhỏ khi dùng cơm.
Khương Nhất Phàm cười một cái nói: "Hai ngày trước đều đang nói tình huống của Hàn Lệ thật không tốt, hắn còn có thể mở cuộc họp báo sao."
Khương Quốc Thanh cũng ngạc nhiên mới có thể phát ra tiếng.
Hà Nguyệt Dung thuận miệng nói: "Hiện tại tin tức có mấy cái có thể tin được, một nhà vì muốn nổi tiếng nên phát tin tức, các truyền thông khác rất sợ bị bỏ lại phía sau cho nên tiếp tục đăng lại, lời đồn chính là như vậy mới ra tới."
Khương Quốc Thanh lại không tán đồng ý kiến của vợ mình, theo hắn biết, Hàn Lệ thật sự là dữ nhiều lành ít, đều đã tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Lại nói, một người bị tấm kính rơi từ trên cao xuống đầu, nặng đến vỡ đầu chảy máu hôn mê bất tỉnh, cho dù không nguy hiểm tới tính mạng, cũng không thể nào mới chỉ ba ngày đã đứng dậy chủ trì họp báo, hắn có cảm giác chuyện là không đơn giản như vậy.
"Lại nói tiếp, cái người gọi Hàn Lệ cũng thật xui xẻo, bị tấm kính của công ty mình đập vào đầu, muốn tìm người tới chịu tránh nhiệm cũng là vô pháp đi tìm." Khương Nhất Phàm phun tào một câu, "Bất quá Hàn Lệ không có việc gì, Thiếu Hiên liền xui xẻo, kiện tụng kia là ở ngày 618 sẽ thụ lí, sản phẩm cùng họp báo ngày 618 của hắn đều bị ngâm nước nóng." Làm bạn học của Cố Thiếu Hiên, vẫn hay trao đổi công việc, Khương Nhất Phàm đương nhiên là biết Cố Thiếu Hiên lại bị Hàn Lệ tố cáo.
Mí mắt Khương Quốc Thanh nhảy nhảy, hắn đối với hai chữ 'xui xẻo' này dị thường mẫn cảm, nhịn không được liếc mắt một cái nhìn Khương Tuyết Vi, phát hiện cô đang thất thần.
"Vi Vi? Vi Vi!"
"A?" Khương Tuyết Vi chợt hoàn hồn, nghi hoặc nhìn Khương Quốc Thanh, "Ba ba?"
Khương Quốc Thanh: "Đang ăn cơm như thế nào lại xuất thần?"
"Con đột nhiên nhớ tới, hôm nay có hẹn uống điểm tâm sáng với Giai Y." Khương Tuyết Vi đẩy ra ghế dựa đứng lên, "Ba ba mụ mụ cùng ca ca, các người từ từ ăn, con đi trước."
Ở trong sự oán trách của Hà Nguyệt Dung, Khương Tuyết Vi vội vàng rời đi. Cô gấp như vậy đương nhiên là không phải cùng Đinh Giai Y uống điểm tâm sáng, cô muốn là đi gặp người trong lòng, Cố đại ca hiện tại khẳng định không được dễ chịu, loại thời điểm như thế này, làm một người bạn gái, cô đương nhiên là muốn bồi ở bên người hắn.
Khương Quốc Thanh nhíu mày, đột nhiên tiếng chuông di động đánh gãy suy nghĩ của hắn, là thư ký Lưu.
Thư ký Lưu nói cho hắn, đã tìm được Lương Tiểu Vũ.
Đồng tử Khương Quốc Thanh kịch liệt co rút, bàn tay đặt trên bàn cơm vô thức nắm lại thật chặt, thanh âm của hắn lại trấn định như cũ, "Tốt, ta đã biết."
Hà Nguyệt Dung thuận miệng hỏi làm sao vậy?
Khương Quốc Thanh băng quơ nói: "Chỉ là công việc xảy ra